Editor: Kiều Tiếu
Lúc này, mẹ Nam không đành lòng nhìn tiếp, đứng lên tính hòa giải.
"Nam Tinh, dù sao cũng là người một nhà, con không nên quá nhẫn tâm."
Lời mẹ Nam còn chưa nói xong đã bị Nam Tình đánh gãy.
"Người một nhà với người đã vu hãm con bé gian lận?"
Mặt mày Nam Tình đạm mạc, cười như không cười nhìn mẹ Nam.
Lòng mẹ Nam chợt hoảng hốt.
Ngay lập tức, cả tòa nhà đều yên tĩnh..
Nam gia lão gia tử nhìn Nam Tình, rốt cuộc lộ ra thần sắc vừa lòng.
Tuy rằng con trai con gái đều không nên thân, nhưng đứa nhỏ này vẫn thực tranh đua.
Giả Tĩnh Vũ thút tha thút thít, khuôn mặt đỏ bừng nhắm chặt hai mắt, lại lần nữa lớn tiếng hô một câu.
"Thực xin lỗi!"
Nam Tình nhìn về phía Nam Vũ đang đứng bên cạnh.
"Chị họ em đã khóc thành thế này, còn không biết đường lấy khăn giấy để con bé lau nước mắt?"
Nam Vũ không phản bác, cầm hộp khăn giấy lên đưa qua.
Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, chị cả một khi ra tay, chắc chắn sẽ xuất chiêu tàn nhẫn tới mức khiến cho sắc mặt cả nhà đều khó coi, thời điểm này, hắn tốt nhất phải ngoan ngoãn phối hợp.
Mặt Giả Tĩnh Vũ đỏ bừng, càng thêm ra sức khóc, cho rằng việc này cứ thế qua đi.
Nam Kiến Quyên cũng cho là như vậy, tuy con gái bị răn dạy trước mặt nhiều người như thế, nhưng dù sao việc này cũng coi như giải quyết xong.
Bà ta đi lên vài bước, muốn nói gì đó.
Kết quả, nghe được Nam Tình nói một câu.
"Khóc xong thì đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển trường đi."
Thân thể của Nam Kiến Quyên cứng đờ, không thể tin được.
"Nam Tình, mày có ý gì?"
Nam Tình kéo ống tay áo lên một chút.
"Cô cảm thấy Nam Tinh và Tĩnh Vũ còn có thể đi học trong cùng một trường?"
Nam Kiến Quyên lập tức nóng nảy, nếu như chuyển trường, bạn học của Tĩnh Vũ sẽ nhìn con bé thế nào?
"Vì sao không thể? Trước kia không phải cũng cùng học trong cùng một trường đó sao? Không phải rất tốt đẹp à?"
Ngữ điệu của Nam Tình chậm rãi.
"Trước kia là trước kia, Tĩnh Vũ vu hãm Nam Tinh, suýt chút nữa làm cho Nam Tinh bị đuổi học vì tội gian lận, còn để cho cư dân mạng biết hết. Nam Tinh còn chưa thành niên, việc này đã tạo thành đả kích rất lớn đối với tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của con bé, cháu nghĩ, ngày tháng sau này không cần gặp mặt, chuyện này đều tốt đối với hai đứa."
Sắc mặt của Nam Kiến Quyên cực kỳ không dễ nhìn.
Nam Tình như thể nhớ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn về phía Nam Tinh.
"Em thấy sao? Chủ ý này thế nào?"
"Không tồi."
Nam Tinh vừa đồng ý xong, mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, Nam Tình đã mở miệng.
"A Đại."
Rất nhanh, trợ lý đi đến:
"Tổng giám đốc."
Nam Tình nhìn chằm chằm Giả Tĩnh Vũ, nói với A Đại,
"Đi chuẩn bị đi, chọn cho Tĩnh Vũ một trường cao trung tương đối tốt, ngày mai chuyển trường. À đúng rồi, để con bé ở xa chút, đừng gần Tế Thành quá."
"Vâng, tổng giám đốc."
Nam Tình đã ra tay, một chút tình cảm đều không cho.
Sắc mặt của đa số người ở đây đều không đẹp.
Nam Kiến Quốc cảm thấy cô con gái này của ông ta không chừa lại tí mặt mũi nào cho mình.
Mà Giả Tĩnh Vũ thì bị hai tin tức đột nhiên này làm cho muốn khóc cũng khóc không được.
Chỉ ngơ ngác đứng ở chỗ đó, một hồi lâu, cô ta mới không cam lòng phản bác.
"Cho dù có chuyển trường, thì tại sao em lại phải rời khỏi Tế Thành?"
Nam Tình cười, nụ cười này nhìn qua có vẻ mang theo một vẻ trào phúng từ sâu trong đáy lòng.
"Cho dù nói thế nào, trên mạng cả Nam Vũ và Nam Tinh đều có độ nổi tiếng nhất định, nếu chuyện mất mặt này truyền ra, hai người bọn họ nên đáp lại thế nào? Để cho người ngoài đều biết bọn họ có một người chị họ không biết xấu hổ là cô à?"
Lời này vừa nói xong, cả tòa nhà lại lần nữa yên tĩnh.
Nam Tình dùng từ, không lưu tình chút nào.
Mấy câu này có khác gì chỉ thẳng mặt mà mắng đâu?
Mà Giả Tĩnh Vũ, nếu như vừa rồi khóc có tới 7 phần là giả bộ, thì bây giờ cô ta bị nhục nhã, hoàn toàn khóc thật rồi.
Nam Kiến Quyên cắn răng.
"Nam Tình! Mày không cần quá đáng tới vậy!"
"Quá đáng? So với chuyện con gái cô làm ra, cháu xuống tay còn quá nhẹ rồi."
Nam Kiến Quyên đứng im một chỗ không nói nên lời, ngực phập phồng lên xuống.
Nam Tình một tay chống cằm, ánh mắt đảo quanh một vòng.
"Nếu mọi người không có ý kiến gì, con sẽ kêu A Đại tìm trường cho Tĩnh Vũ."
Nói xong, đáp lại là một bầu không khí yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là ông nội lên tiếng, thanh âm có chút già nua.
"Đi đi."
Cuối cùng, chuyện gian lận hạ màn bằng việc Giả Tĩnh Vũ tự động thôi học và rời khỏi Tế Thành.
Từ trận chiến gia tộc không có mùi thuốc súng này đã giúp Nam Tinh nhận thức được địa vị