Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ chậm rãi đi tới, sắc mặt ôn hòa, cười nói.
"Xin lỗi, chủ tịch Nam, thiếu gia cảm thấy không khoẻ, phải đi trước."
Sau khi từ biệt, xe Maybach màu đen mới chậm rãi chạy xa khỏi cổng.
Xe rời khỏi nhà cũ Nam gia.
Quyền Tự ngồi trong xe, khụ khụ hai tiếng, trên khăn tay màu trắng dính một ít máu.
Lông mi đen dài rung lên.
Bạch Vũ ngồi trên ghế phụ, thông qua kính chiếu hậu rất nhanh chú ý tới chỗ không thích hợp, ánh mắt thay đổi.
"Thiếu gia!"
Quyền Tự giương mắt nhìn hắn một cái, tựa lưng vào ghế ngồi, không nói chuyện.
Vậy mà thật sự bị đầu gỗ chọc giận tới mức này.
Hắn nhắm mắt lại, ngón tay lướt qua môi dưới, khóe môi tái nhợt khẽ cong lên.
Ngốc thì ngốc thật, nhưng cô nàng này còn biết dùng mỹ nhân kế thông đồng hắn.
Ừm, không tồi.
Một tay của hắn để ở vị trí trái tim, cảm giác đau đớn khiến hắn bắt đầu hoàn hồn.
Thân thể này, cũng thật vô dụng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mẹ của Chu Mạc tới cửa.
Lúc ấy, Nam Tinh đang chuẩn bị đi học.
Mới đi xuống tầng đã thấy ba mẹ cô và Nam Tình ngồi trên ghế sô pha, đối diện là mẹ Chu Mạc, không khí có chút ngưng trọng.
Nam Tình nói.
"Chuyện này, bác cần phải tự mình nói với Nam Tinh."
Vừa nói xong, động tác của mọi người nhất trí nhìn về phía Nam Tinh.
Sắc mặt của ba Nam và mẹ Nam có chút không quá đẹp, trong mắt của mẹ Chu Mạc đầy ý xin lỗi, đứng dậy, đi tới trước mặt Nam Tinh, duỗi tay muốn cầm lấy tay Nam Tinh.
Kết quả, Nam Tinh lùi về sau một bước, tránh khỏi động tác của bà.
Mẹ Chu Mạc thở dài.
"Nam Tinh, cháu đã biết rồi đúng không? Bác gái thực xin lỗi, đây đều là lỗi của con trai bác, cháu muốn được bồi thường thế nào cũng được, là bác thiếu cháu."
Nam Tinh nhìn tình thế này, nghiêng đầu đưa mắt về phía Nam Tình, sau đó ánh mắt lại chuyển về người trước mặt.
"Từ hôn?"
Bác gái Chu trang điểm khéo léo, lấy khăn giấy ra, xoa xoa hốc mắt đỏ lên.
"Nam Tinh, bác gái thực xin lỗi cháu, nhưng lần này Tiểu Mạc đã quyết tâm."
Bác gái Chu vừa nói hết câu, Nam Tinh lập tức mở miệng.
"Được, cháu đồng ý."
Cô đồng ý rất thoải mái, nhưng vẻ mặt của ba Nam và mẹ Nam trên sô pha càng thêm khó coi.
Trong mắt của bác gái Chu hiện lên vẻ vui mừng.
"Nam Tinh, cháu thật là một cô gái tốt, cháu muốn được bồi thường cái gì, bác gái đều có thể cho cháu. Chuyện hai nhà chúng ta thế này, cũng may không công bố ra ngoài nên còn dễ xử lý. Những người biết việc đều là những bạn bè có quan hệ tương đối tốt, đến lúc đó chỉ cần thông báo với bọn họ, bọn họ sẽ hiểu."
Vốn cho là chuyện này khá khó giải quyết, dù sao việc Nam Tinh thích con trai bà, bà cũng biết.
Bà cũng rất vừa ý cô con dâu này, nề hà, con trai bà lần này cực kỳ kiên quyết.
Cuối cùng, bà chỉ đành tự mình ra trận lui hôn giúp con.
Không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng như vậy.
Bà càng nhìn Nam Tinh, càng nhìn càng luyến tiếc, cô gái tốt như vậy nếu gả vào Chu gia thì thật tốt a.
Bà lấy xuống một chiếc vòng tay phỉ thúy đeo trên cổ tay, đặt vào tay Nam Tinh.
"Nam Tinh, vòng tay này tuy không phải rất quý, nhưng bác đã đeo nó mười mấy năm. Đây là bác gái thiếu con, ngày sau nếu có chỗ nào con cần tới bác giúp đỡ, tùy thời mở miệng, bác sẽ tận lực giúp con."
Nam Tinh sờ sờ chiếc vòng tay phỉ thúy kia, nắm trong tay, mở miệng.
"Vâng."
Đáp xong, cô nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Bác gái, con đi học."
Bác gái Chu thực vui mừng, "Aiz, được rồi."
Trước khi Nam Tinh rời khỏi nhà có nghe được tiếng ho khan nhắc nhở của ba Nam, nhưng cô lựa chọn làm lơ, nhanh chân đi ra ngoài.
Con gái đã đồng ý thì ba mẹ còn có thể nói được gì?
Tất nhiên cũng chỉ có thể cam chịu.
Ba Nam vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ mấy bản hợp đồng mấy trăm triệu.
Chờ bác gái Chu đi rồi, ba Nam tức giận bắt đầu đá ghế đập bàn.
"Sự giúp đỡ của bà ta thì được cái gì? Mấy trăm vạn mà thôi. Còn Nam gia chúng ta đã mất mấy trăm triệu!"
Mẹ Nam ngồi một bên, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu không nói.
Nam Tình bưng một ly hồng trà, nhìn lướt qua một đôi cha mẹ này, đứng lên, tính đi lên lầu.
Ba Nam nhìn thấy con gái cả muốn đi, nhịn không được mở miệng.
"Nam Tình, con không có gì muốn nói sao? Không phải con thích nhất là kiếm tiền à? Con hẳn phải rõ em gái con tùy tiện đồng ý như vậy đã khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu tiền."
Bước chân của Nam Tình dừng lại,
"Lựa chọn của con bé, con không thể nhúng tay."
Giọng