Editor: Kiều Tiếu
Rốt cuộc, bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân hỗn tạp.
Nam Tinh nhìn về hướng bậc thang, cô mở miệng.
"Có người tới cứu cô, đi thôi."
Mặt Miêu Vũ toàn là nước mắt.
"Chân, chân mềm."
Nam Tinh nhìn thoáng qua bàn chân trần trụi của cô, đứng xuống dưới bậc thang.
Cô mở miệng.
"Cô đứng ở đây chờ một lát."
Nói xong, Nam Tinh với lấy chiếc ba lô nằm trên mặt đất, đi ra ngoài.
Miêu Vũ đứng trong một góc, lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên, Miêu Vũ lập tức ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy bộ đội đặc chủng chạy tới.
Miêu Vũ lót chân, không ngừng ngó nghiêng ra ngoài.
Một nữ đặc chủng đi tới trấn an.
"Không có việc gì chứ? Tôi mang cô ra ngoài."
Miêu Vũ đứng im tại chỗ không chịu đi, túm chặt lấy chiếc áo khoác trên người.
"Hắn đâu?"
Nữ đặc chủng nghi hoặc.
"Ai? Tên bắt cóc cô à? Đã bị bắt hết rồi."
Nói xong, rất nhanh có một người đi tới bên người Miêu Vũ, mở miệng.
"Cô là Miêu Vũ?"
Miêu Vũ gật gật đầu.
"Vâng."
Người tới nhẹ nhàng thở ra.
"Còn may cô không có việc gì. Miêu giáo sư biết cô bị bắt cóc, đột ngột chảy máu não ngất đi rồi."
"Ông nội không có việc gì chứ?"
Người tới lắc đầu,
"Không có việc gì."
Nói xong, thấy sắc mặt Miêu Vũ tái nhợt, lại sợ trong lòng cô có băn khoăn, nói tiếp.
"Miêu Vũ, ông nội cô biết cô bị bắt cóc thì lập tức liên hệ với chúng tôi, nhờ chúng tôi tới cứu cô, vẫn luôn dây dưa kéo dài thời gian với bọn bắt cóc, cuối cùng thật sự không thể kéo dài thêm được nữa. Miêu giáo sư hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng nghiên cứu về gen nhân loại. một khi thành quả đó rơi vào tay người xấu thì thật sự vô cùng nguy hiểm, cô ······."
Miêu Vũ lắc đầu.
"Tôi biết, tôi không trách ông nội."
Nói xong, Miêu Vũ còn ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đã không còn hoảng loạn.
Vị đặc chủng kia dò hỏi.
"Cô đang nhìn cái gì?"
"Người cứu tôi."
Đặc chủng ngẩn người.
"Ai? Lúc chúng tôi tiến vào cũng không thấy có người nào đi ra."
Miêu Vũ phục hồi tinh thần lại, hắn đã đi rồi à?
Nữ đặc chủng thấy Miêu Vũ thất thần, ôn nhu an ủi.
"Miêu Vũ, cô có thể nói với tôi xem người cứu cô trông như thế nào, chúng tôi sẽ tìm ra hắn rồi để cô tự mình đến cảm ơn hắn, còn bây giờ, chúng ta nên đi tới bệnh viện để kiểm tra tổng quát."
Miêu Vũ nghe nữ đặc chủng nói xong, lúc này mới chịu rời đi.
Vừa đi vừa mở miệng.
"Hắn rất lợi hại, một người đánh ngã được ba tên cướp, hắn rất cao, hơn nữa còn thực ôn nhu, lúc hắn tới tựa như mang theo ánh sáng vậy đó, cực kỳ soái khí. Sức lực rất lớn, có thể nhẹ nhàng bế tôi lên, còn biết an ủi tôi nữa."
Nữ đặc chủng và người bên cạnh liếc nhìn nhau một cái.
Hạ giọng.
"Người cứu cô ấy sao nghe giống trong phim thần tượng thế nhỉ?"
Nam đặc chủng bên cạnh hiểu biết khá chi tiết về Miêu Vũ, đáp lại.
"Có thể lý giải, cô ấy vốn là một biên kịch mà, hơn nữa đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, miêu tả không giống người bình thường cũng dễ hiểu thôi."
Nữ đặc cảnh được người bên cạnh nhắc nhở, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
Biên kịch Miêu Vũ?
Nam đặc chủng biết nữ đặc chủng đã nhận ra, hạ giọng.
"Đúng vậy, chính là kim bài biên kịch đã viết thành công 6 kịch bản với 6 bộ phim cực kỳ hot. Đứa trẻ này còn nhỏ mà động não nhiều thật sự, nên bao dung bao dung."
Cuối cùng cũng mang Miêu Vũ đi ra ngoài.
Tống Cảnh Hiên mặc quần áo lòe loẹt, chân đi đôi quân ủng, nghiêng ngả đứng ở cửa tiểu khu.
Chờ khi nhìn thấy ba tên bắt cóc bị áp giải ra, hắn đi đến trước mặt tên đàn ông mặc áo thun đen, nhìn thoáng qua vết xăm mình trên tay hắn ta.
Chậc chậc chậc, ánh mắt của cô bạn nhỏ quả thật khá tinh tường a.
Hắn nhét đôi tay vào túi quần.
"Ba tên này, chúng ta sẽ mang đi."
"Rõ, thượng giáo."
Nói xong, rất nhanh có một quân nhân mặc quần áo ngụy trang đi tới, tiếp nhận ba tên bắt cóc, mang đi.
Đến nỗi bây giờ Nam Tinh······.
Tống Cảnh Hiên liếc mắt nhìn chiếc Hummer màu đen dừng lại cách đây không xa.
Sau đó chậc chậc hai tiếng.
Thật không hiểu Quyền Tự nghĩ thế nào, bằng vào cái thân thể hiện tại của hắn mà còn theo tới đây.
Hắn còn muốn hỏi cô bạn nhỏ hai câu đấy.
Từ lúc cô bạn nhỏ ra khỏi tiểu khu, người nào đó ngay lập tức đã gọi người qua.
Rất nhanh, Tống Cảnh Hiên thu lại ánh mắt, ngồi lên xe.
Nhưng mà, cho dù như vậy cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của hắn.
Đầu tiên là King phá được mật mã, sau đó là bắt được người của tổ chức kia.
Ừm, không tồi không tồi.
Trong xe Hummer.
Mơ hồ truyền đến giọng nói của Nam Tinh.
"Em không có việc gì, đều là máu của người khác."
Trong xe, khóa kéo áo sơ mi của Nam Tinh đang bị Quyền Tự nắm chặt trong tay.
Roẹt, khóa kéo bị kéo ra.
Áo khoác được cởi ra, ném vào trong một góc xe.
Quyền Tự nâng mắt, con ngươi màu xám nhạt trên dưới đánh