Editor: Kiều Tiếu
Sự yên tĩnh như vậy không biết giằng co bao lâu.
Giọng nói lạnh băng của Quyền Nhung vang lên.
"Không cho tập đoàn Lâm thị đấu thầu là vì muốn cho tiểu tình nhân của em trúng thầu?"
Quyền Tự dựa lưng vào ghế sô pha, phảng phất không nhận thấy anh trai mình đang tức giận, chậm rãi nói.
"Nam gia có thể trúng thầu, là dựa vào thực lực."
Quyền Nhung trào phúng.
"Tiêu tiền mua bản thiết kế của em, còn phải miễn cưỡng cười vui để cho người khác cảm thấy anh đây vừa nhận được một bút sinh ý không tồi?"
Dựa vào kế hoạch nguyên bản, Quyền Tự thu mua đại bộ phận cổ phần của tập đoàn Lâm thị, đến lúc đó Quyền Tự dùng danh nghĩa đại cổ đông của tập đoàn Lâm thị đến đấu thầu.
Bằng thực lực thiết kế của hắn, hoàn toàn có thể nghiền áp tất cả mọi người, như vậy thì tiền sẽ chui ra từ túi trái lọt sang túi phải.
Kết quả, kế hoạch này từ sau khi tiểu tình nhân của em trai hắn lên sân khấu, tất cả đều rối loạn.
Không kiếm tiền, còn muốn cho không người ta. Đồ vật em trai mình thức cả đêm mới làm được, đem đi hống người ta vui vẻ.
Nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa nhận được một câu khích lệ.
Thương nhân sẽ không làm những thứ không có lợi cho bản thân, còn có chuyện mua bán nào thâm hụt tiền bằng chuyện này không?
Quyền Nhung thấy em trai không có phản ứng gì.
Hắn xoa xoa mấy hạt gỗ tử đàn, gân xanh trên huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Chờ đến khi Quyền Tự rời khỏi phân bộ của tập đoàn Quyền thị, hắn ngồi lên xe, nhắm mắt lại suy tính một lát.
Sao đến giờ cô còn chưa gọi điện thoại cho hắn? Tổ chức tiệc sinh nhật mà không mời hắn sao?
Lúc này, Bạch Vũ bỗng nhiên mở miệng.
"Thiếu gia, tiệc sinh nhật của Nam tiểu thư lên hot search weibo."
Quyền Tự nhấc mí mắt, nhìn về phía điện thoại Bạch Vũ đưa qua.
Trên điện thoại có mấy tấm ảnh Nam Tinh chụp chung với Nam Vũ, Nam Vũ cố ý đăng weibo.
"Tự mình mở quà tặng chính mình đem tới."
Kèm theo đó là một bức hình chụp bức tượng nửa người.
Một tay Quyền Tự chống trán, thấy người con gái trong ảnh chụp đang cười vui vẻ.
Vậy là chơi rất vui vẻ, nên quên hắn rồi?
Ngón tay lướt xuống, lại thêm một tấm ảnh xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Năm người đàn ông vây quanh một người con gái là Nam Tinh, trên tay cầm lễ vật, Nam Tinh cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.
Nhưng những bình luận phía dưới hắn có thể thấy rõ.
"Wow, Tiểu Tinh Tinh đang thẹn thùng sao? Nếu là tui tui cũng sẽ thẹn thùng a!"
"Vì sao tui lại có cảm giác Nam Tinh và năm em trai nhỏ này đều thực xứng đôi a. Chậc chậc chậc, não bổ ra một vở kịch lớn."
"Wow, sinh nhật của tiểu tỷ tỷ, chị ấy nhất định vui vẻ muốn chết."
"Vô nghĩa, có nhiều soái ca vây quanh tui như vậy, nếu là tui tui cũng vui vẻ a."
Quyền Tự nhìn những bình luận đó, trên mặt hắn không có chút cảm xúc di động nào.
Cô không chỉ quên mất hắn, mà còn chơi với một đám đàn ông rất vui vẻ.
Hắn hơi rũ mắt, mơ hồ nói.
"Đi xem."
"Vâng, thiếu gia."
Xe rất nhanh đi vào trong đêm tối, chạy về nơi tổ chức tiệc sinh nhật.
Lại nói bên kia tiệc sinh nhật.
Sinh nhật vừa bắt đầu không lâu, người trong yến hội đều nhân cơ hội này để đi chào hỏi làm quen với các nhà quyền quý.
Trong một ghế lô nào đó của khách sạn.
Từ trong phòng vang lên một tiếng thở dài.
"A, lại chết rồi! Chị Nam Tinh, thủ hạ lưu tình a!"
Một tiểu ca ca soái khí phát ra tiếng kêu rên cuối cùng.
Trong ghế lô, mỗi một góc đều được lắp cameras, đang tổ chức phát sóng trực tiếp.
Dưới tầm ngắm của cameras, năm thiếu niên của nhóm nhạc Thiếu Niên Không Trung cởϊ áσ khoác, vén tay áo lên, bày ra tư thế nhàn tản ngồi trên sô pha, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại, bận rộn chơi game, đánh cực kỳ nghiêm túc.
Năm nam sinh ngồi trên cùng một chiếc sô pha.
Nam Tinh một thân một mình ngồi trên chiếc sô pha đơn, trên mặt không có cảm xúc gì, thực nghiêm túc vào trò chơi thu hoạch đầu người.
Khi biểu tượng thắng lợi hiện lên trên màn hình điện thoại của cô, lúc này Nam Tinh mới ngẩng đầu lên.
Thiếu niên trong nhóm nhạc tên là Cảnh Thịnh đang bụm mặt ghé vào sô pha, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
"Đã chết mười tám lần."
Nói xong, hắn ngẩng đầu bắt đầu lên án đôi chị em Nam Tinh và Nam Vũ.
"Nhà hai người ai cũng là cao thủ chơi game hả hả hả?"
Nam Vũ buông điện thoại xuống.
"Đây là do chính các cậu yêu cầu, kêu hai chị em bọn tôi pk với bốn người các cậu, giờ thua còn không phục?"
Anh trai của cặp sinh đôi là Lăng Tả từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, hình như là bị nghiện rồi.
Lạnh như băng nói một câu.
"Lại thêm một ván."
Cậu em trai Lăng Hữu bất đắc dĩ cười cười.
"Anh à, chúng ta đã đánh 7 trận với bọn họ rồi, còn tới?"
Đánh 7 trận, thua 7 trận.
Diện mạo của Cảnh Thịnh tuấn lãng như ánh mặt trời, hơn nữa tính cách là loại hình nghĩ sao thì