Chương 2
Người đàn ông ôm ngang cô lên, Mạnh Uyển Yên vô thức túm chặt quân phục trước ngực anh, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, gần trong gang tấc, cô mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trước mắt này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mày rậm như mực, đôi mắt hơi hẹp dài, mũi cao như đỉnh, nơi nào cũng giống hệt như Lục Nghiên Thanh, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo giấu kín dưới kính bảo vệ mắt kia, trầm lặng mà lạnh lùng.
Người đàn ông u sầu kiềm chế lại, tầm mắt của hai người giao nhau trong phút chốc rồi tách ra.
Trái tim của Mạnh Uyển Yên không ngừng thắt lại, cơ thể run lên, giống như bị một chiếc búa nặng hung hăng đập một cái, cô cắn chặt môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra muốn tháo kính bảo vệ mắt trên mặt anh xuống, người đàn ông nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng đưa cô ngồi vào vị trí, lập tức đứng dậy lùi lại, dưới cái nhìn chăm chú của người con gái, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Thậm chí Mạnh Uyển Yên còn cảm thấy toàn thân chấn động, mang theo một trận gió lạnh thổi tới làm cho mắt cô cảm thấy đau nhức.
Sức lực ôm cô vừa rồi của người đàn ông không nhỏ, cách một lớp sườn xám mỏng manh, trên eo dường như còn lưu lại nhiệt độ thiêu đốt nơi lòng bàn tay anh, nếu như cởi đồ ra, nói không chừng còn có dấu tay.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng bên ngoài cửa kia đang nói gì đó với đạo diễn bên ngoài xe, vẻ mặt Hạ Tiểu Huyên kích động tóm lấy cánh tay của Uyển Yên lắc lắc, giọng cô ấy rất nhỏ mang theo một chút không chắc chắn: "Chị Yên, anh cảnh sát vũ trang đó hình như rất giống Lục đại ca đó."
Từ khi Uyển Yên bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí, Hạ Tiểu Huyên vẫn luôn đi theo ở bên cạnh cô, hiển nhiên cũng biết được một chút chuyện tình cảm của cô, chỉ có điều về sau hình như đã hi sinh rồi.
Mạnh Uyển Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đã nói chuyện với đạo diễn Lưu xong, lúc này đang đi về phía này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt cô trắng bệch nhưng năng lực tiếp nhận vẫn mạnh, từ lúc kinh ngạc ban đầu đến khó có thể tin, rồi bây giờ là không để bụng, vô cùng thản nhiên.
Cô rũ mắt xuống chỉnh lại sườn xám hơi nhăn, cực lực khắc chế cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt, "Anh ấy chính là Lục Nghiên Thanh."
Vãi, thiệt hay giả vậy!
Hạ Tiểu Huyên há hốc mồm kinh hãi, nhìn sắc mặt của chị Yên, thì thào: "Chị Yên, không phải anh ấy hi sinh rồi sao..."
Lục Nghiên Thanh ngồi ở vị ghế phó lái, Uyển Yên ngồi ở hàng ghế sau, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt dưới chiếc mũ quân đội của người đó, đường nét tuấn tú cứng như dao khắc, từ đầu đến cuối anh đều không hề quay đầu lại chứ đừng nói đến tháo mũ quân đội vào kính bảo vệ mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Uyển Yên cứ nhìn chằm chằm anh như thế, anh mắt như lửa, dường như muốn đốt một lỗ trên cơ thể của người đó, Tiểu Huyên ở bên cạnh cũng không nhịn được len lén liếc mắt một cái, không phân rõ Lục Nghiên Thanh của lúc này rốt cuộc là xác chết vùng dậy hay vẫn là người sống sờ sờ ra đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường trở về nhà trọ, Triệu Chỉ Huyên đều khóc sướt mướt, hai người vẫn ngồi cùng một khoang xe như cũ, còn là vị trí đối diện nữa, Mạnh Uyển Yên uể oải ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt thù hằn của người phụ nữ đó, cô nghiêng đầu, môi đỏ hé mở: "Khóc nữa thì xuống xe."
Triệu Chỉ Huyên khóc đến nỗi bờ vai run lên, "Cô đừng có hiếp người quá đáng!"
Mạnh Uyển Yên khẽ nhướng mày, "Cô xem tôi có dám hay không."
Giọng của cô gái vô cùng lạnh lẽo, người xung quanh đều ngậm miệng không nói, đã chứng kiến cơn điên của Mạnh Uyển Yên rồi nên không ai dám chọc cô nữa.
Lời này nhẹ bay vào trong tai của Lục Nghiên Thanh, anh cẩn thận lắng nghe, mỗi một âm đều như ủi phỏng màng nhĩ của anh, giống như được lọc qua một lớp rây, cả khoang xe chỉ còn lại âm thanh của cô.
Anh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đường nét chiếc cổ sắc lạnh, yết hầu lăn lên lộn xuống, hơi thở hormone nhàn nhạt tràn ra, nắm tay nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đến nhà trọ mà đoàn làm phim cư trú, Lục Nghiên Thanh xuống xe trước, sau khi Mạnh Uyển Yên mở cửa xe thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của người đàn ông, con ngươi của anh đen kịt, luôn phủ một lớp bóng mờ, làn da vẫn trắng như trước, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Sắc mặt Mạnh Uyển Yên trở nên lạnh lùng, nhìn thấy anh ngồi trở lại xe thế là những người khác của đoàn làm phim xuống xe trước, người đàn ông ở bên ngoài xe đứng thẳng, giống như một cây tùng xanh đang đón gió, toàn thân viết đầy câu người lạ chớ lại gần, nhưng lại không chịu nổi sự đẹp trai, hormone bùng nổ nên mọi người lần lượt xuống xe đều liếc trộm một cái liền có thể vui mừng nhảy nhót như chim sẻ rất lâu.
Mặt của Mạnh Uyển Yên không có biểu cảm gì ngồi trở lại vị trí, vẫn không nhúc nhích giống như một tòa núi băng, Hạ Tiểu Huyên vội vã thu ánh mắt đang nhìn Lục Nghiên Thanh lại, giống như một chú thỏ nhảy xuống xe rồi lại xoay người đón Mạnh Uyển Yên, nhưng lại nghe người đàn ông phía sau nặng nề lên tiếng: "Cô đi trước đi, để tôi."
Hạ Tiểu Huyên nhìn chị Yên lại nhìn qua Lục Nghiên Thanh, nhớ đến mối quan hệ của hai người nên cô liền nhanh chóng gật gật đầu, sau đó chạy như bay rời khỏi.
Lục Nghiên Thanh tiến lên phía trước tiện thể nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, làn da cô trắng nõn, trước đây anh chỉ cần dùng lực một chút thôi thì đã để lại dấu rồi.
Mạnh Uyển Yên âm thầm cắn răng, hốc mắt nóng lên, cực lực ổn định khống chế lại cảm xúc, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng như bàn ủi của anh, giọng nói như phủ một lớp sương, "Không cần làm phiền đến anh, tôi có thể tự đi được."
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn vết thương trên mắt cá chân của cô, làm thinh như khối đá được điêu khắc, không để ý đến sự phản đối của Mạnh Uyển Yên, anh ôm cô xuống xe như ôm một đứa trẻ.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủn, người trong ngực mảnh mai, vòng eo không đầy một nắm tay, tựa hồ anh chỉ cần dùng một chút sức thì có thể bẻ gãy.
Mạnh Uyển Yên lọt thỏm vào vòng tay anh, hoảng hốt thét lên, nắm chặt nắm tay, dùng hết mười phần sức để đánh anh, lồng ngực của Lục Nghiên Thanh vô cùng rắn chắc, thậm chí Mạnh Uyển Yên có thể cảm thấy cơ ngực nhô ra dưới bộ quân phục rằn ri sọc vằn.
"Anh điên à! Bỏ tôi xuống."
Mạnh Uyển Yên tức đến nỗi hai gò má đều ửng hồng lên, người đàn ông rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng và kiềm chế của anh chống lại tầm mắt của cô, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng hơi khàn: "Em còn cần chân của mình nữa không?"
"Có phế thì cũng không cần anh lo!"
Lục Nghiên Thanh không nói gì, ôm ngang cô lên, sải bước đi vào cửa lớn nhà trọ, chịu đựng nắm đấm của cô gái, không rên một tiếng.
Người của đoàn phim nhìn thấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang ôm Mạnh Uyển Yên thì đều kinh ngạc trong thoáng chốc, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, chân bị thương lại có được loại phúc lợi này.
Chờ đến khi hai chân của Mạnh Uyển Yên chạm đất, Tiểu Huyên mới vội vàng chạy tới, "Chị Uyển Yên, chị vẫn ổn chứ?"
Mạnh Uyển Yên tức bốc khói không nói nên lời, như thể một giây sau cô sẽ vung nắm đấm lên mặt của người đàn ông vậy.
Lục Nghiên Thanh nhìn cô một cái, tầm mắt chuyển sang Tiểu Huyên: "Đi về nhớ giúp cô ấy bôi thuốc đấy, đừng để miệng vết thương chạm nước."
Tiểu Huyên gật đầu như giã tỏi, người đàn ông mới xoay người đi tìm đạo diễn.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh một cái cũng cảm thấy dư thừa, khuôn mặt sạch sẽ trắng như sứ sung huyết đỏ bừng bừng, trái tim trong lồng ngực cũng va đập dữ dội.
Tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng đang lắng đọng vào lúc này, sự chua xót nơi khoang mũi đều khiến cho bản thân Mạnh Uyển Yên cũng cảm thấy châm chọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô thật sự không tiến bộ một tí nào, càng ngày càng không có tiền đồ.
Người của cả đoàn phim tạm thời cư trú tại nhà trọ, nghe nói sự cố ngoài ý muốn vào buổi trưa là do một bình gas bị bỏ hoang tại địa điểm quay phim phát nổ, về phần tại sao có cả chiến sĩ cảnh sát vũ trang đến thì chưa rõ nguyên nhân.
Bởi vì không có người thương vong, nhiệm vụ quay chụp vẫn chưa hoàn thành nên đạo diễn Lưu đề nghị ê-kíp ngày mai vẫn quay lại trấn Chung Nam như cũ.
"Nếu như có vấn đề gì thì anh có thể phái mấy chiến sĩ để đi theo chúng tôi."
Đạo diễn Lưu thương lượng nhưng bị Lục Nghiên Thanh lý lẽ từ chối.
"Ngày mai sẽ có xe tới đón mọi người, toàn bộ đều phải rời khỏi."
Người đàn ông trước mặt sống lưng thẳng như cán bút, vẻ mặt lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc, khi nói chuyện lại mang theo một khí thế áp bức, vô hình áp chế được người khác. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn Lưu bị uy hiếp, nhất thời không dám lên tiếng.
Đến tối, một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang rời đi, chỉ để lại đội trưởng và một số chiến sĩ, muốn bảo đảm toàn bộ thành viên của đoàn phim đều an toàn rời khỏi.
Vì để cảm ơn sự cứu trợ của đội trưởng Lục