Chương 6
Lục Nghiên Thanh viết xong, Trương Khải Hàng và Tiểu Huyên liếc nhau rồi cùng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người thì cảm thấy lý tưởng của lão đại bọn họ rất xa vời, lại muốn lấy nữ minh tinh, còn Tiểu Huyên vô thức nhìn về phía Uyển Yên, người trong cuộc lập tức lạnh mặt, xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên đi đứng bất tiện, Tiểu Huyên vừa định chạy qua đỡ thì đã bị Trương Khải Hàng kéo một phát lại, "Em gái à, hỏi em một chút nhé, chị Uyển Yên của em rốt cuộc là có quan hệ gì với đội trưởng Lục vậy?"
Tiểu Huyên bịt chặt miệng không nói, Trương Khải Hàng lại hỏi: "Vậy chị Uyển Yên của em có phải thích đội trưởng của bọn tôi không?"
Tiểu Huyên hừ một tiếng, "Chị Uyển Yên chả thèm thích đồ đểu cáng đâu!"
Hai người đang xì xầm to nhỏ, Lục Nghiên Thanh nghe thấy đồ đểu cáng, không nói gì, ngước mắt nhìn về phía trước, tầm mắt rời vào bóng lưng tập tễnh của cô gái, quật cường lại lạnh lùng.
Người trong đoàn phim đều đã dậy rồi, Uyển Yên vừa vào cửa thì đụng phải Cố Vũ Thần diễn vai nam chính trong bộ phim.
Cố Vũ Thần là người mới debut (*) được một năm nhưng tuổi tác xấp xỉ Uyển Yên, bởi vì một bộ phim thanh xuân vườn trường mà hot lên, vẻ ngoài thanh tú, tính cách cũng rất điềm đạm.
(*) Debut là là lần đầu tiên ra mắt công chúng.
Nhìn thấy lớp băng gạc quấn ở mắt cá chân của Uyển Yên, Cố Vũ Thần vội vàng dìu cô, "Chân của cô không sao chứ? Tôi đỡ cô vào trong."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên đang muốn rút tay về, khựng lại hai giây rồi không từ chối nữa, mỉm cười: "Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Vũ Thần cười gãi đầu: "Chuyện nhỏ, cảm ơn cái gì."
Lục Nghiên Thanh ở ngay phía sau hai người, ánh mắt nặng nề rơi lên bàn tay đang nắm lấy nhau của chàng trai và cô gái, trong con ngươi đen kịt phủ một tầng bóng mờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn sáng xong, xe buýt (*) đón đoàn phim cũng đến.
(*) Xe buýt ở đây là ô tô buýt, dạng xe 50 chỗ hoặc 45 chỗ như xe buýt, không phải phương tiện công cộng.
Mọi người lần lượt chào tạm biệt chiến sĩ cảnh sát vũ trang, thậm chí còn có nghệ sĩ nữ đánh bạo hỏi cách thức liên lạc với Lục Nghiên Thanh, không biết tại sao mà từ đầu đến cuối người đàn ông đều lạnh mặt, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cho người ta nhìn nhiều thêm chút thì sẽ rùng mình.
Đạo diễn Lưu nhiệt tình ôm Lục Nghiên Thanh, "Đội trưởng Lục, tai nạn lần này thật sự rất cảm ơn các chiến sĩ cảnh sát vũ trang còn có các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy nữa, nếu không thì chúng tôi đã rất thê thảm rồi."
Lục Nghiên Thanh đứng trước đầu xe, thân thể như một cây thông xanh rắn chắc cao ngất, sừng sững đứng đó, một phen chào hỏi thân thiện của đạo diễn Lưu không nhận được bất kì sự đáp lại nào.
Đạo diễn Lưu lên xe cuối cùng, nhìn thấy hai người phía sau cũng đi theo, giật cả mình: "Đội, đội trưởng Lục, hai người cũng đi chung với chúng tôi sao?"
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua ông ấy, bình tĩnh rơi xuống cơ thể của người ngồi ở ghế cuối cùng, môi mỏng khẽ mím, anh lạnh giọng nói: "Đưa mọi người ra sân bay."
Đạo diễn Lưu vừa nghe thấy thì vui vẻ ngay, đội trưởng Lục thật sự là tận tâm làm hết phận sự, luôn luôn đặt chuyện rời đi an toàn của bọn họ để ở trong lòng.
Người đàn ông cao lớn tiến vào khoang xe, thậm chí còn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt trầm tĩnh như hố sâu cứ thế lặng lẽ nhìn cô.
Mạnh Uyển Yên ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, nhìn thấy Lục Nghiên Thanh lên xe, cô chau mày lại, môi hồng mím chặt, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lớn cỡ bằng lòng bàn tay ngưng tụ một tầng băng giá.
Trong xe còn mấy chỗ trống, Tiểu Huyên ngồi bên cạnh Uyển Yên, Trương Khải Hành ở phía đối diện đưa mắt ra hiệu với cô ấy, Tiểu Huyên do dự mấy giây sau đó ôm ba lô đứng lên chạy qua ngồi chung với cậu ấy.
Chỗ bên cạnh của Uyển Yên không còn, vẻ mặt cô không vui trừng mắt Tiểu Huyên, cô gái nhỏ dường như đã sớm dự cảm được chỉ đành rụt cổ không dám nhìn cô, hèn nhát y như đà điểu.
Người đến y như bức tường chặn tầm mắt đang mài dao soàn soạt của cô, Uyển Yên ngước mắt lên, tròng mắt đen trắng rõ ràng tức giận trừng anh, nhưng người này cứ trâng tráo mà ngồi xuống cạnh cô.
Hơi thở mát lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến.
Cô biết, đó là mùi thuộc về Lục Nghiên Thanh.
Uyển Yên chê trong xe quá ngột ngạt, vì vậy cởi áo khoác đen cứ thế khoác lên đùi, cô quay đầu vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hai đầu mày là một mảnh lạnh lẽo.
Lục Nghiên Thanh nghiêng đầu rũ mắt nhìn cô, tia nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt cô gái, làn da mịn màng mềm non, chiếc cổ thon dài như một miếng ngọc đẹp chưa được người ta chạm trổ, trắng sáng khiến người ta chói mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như nhận ra được ánh mắt sóng gợn cuồn cuộn của người đàn ông, Mạnh Uyển Yên hít sâu một hơi xoay đầu lại, đè thấp giọng, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: "Ngắm đủ chưa?"
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh khẽ thu lại, đôi mắt đen kịt và sâu thẳm nhìn cô chăm chú, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Cái tên nhóc đó là ai?"
Anh bày ra vẻ mặt gì đây?
Uyển Yên cảm thấy buồn cười, đuôi mắt dài mảnh đang cong lên khẽ nhướng: "Mắc mớ gì tới anh?"
Lục Nghiên Thanh nhìn cô, quai hàm siết chặt, trong mắt là sự sâu thẳm nặng nề, không nói một lời.
Thấy anh không phản bác được, Uyển Yên như đánh thắng trận vậy, khoang mũi hừ lạnh, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chờ đến khi đến sân bay, cô sẽ bay đến Kinh Đô, anh đi đâu về đâu cô tuyệt đối sẽ không hỏi, hai người cứ thế cắt đứt.
Mà lúc này Lục Nghiên Thanh lại đang nghĩ, vừa nãy tên đàn ông vừa nhỏ vừa ốm đó đã nắm tay phải của cô.
Đầu tiên là chạm vào tay, sau đó là đụng tới cánh tay.
Ánh mắt anh dần trầm xuống, đầu lưỡi chống vào răng hàm, tầm mắt rơi vào chiếc áo khoác đen trên đùi của cô gái.
Lục Nghiên Thanh kéo nhẹ khóe môi, vén một góc áo lên, nhanh chóng nhắm về phía trước, chuẩn xác nắm lấy tay phải đang nắm chặt lại của cô gái.
Mạnh Uyển Yên giật mình sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt sạch sẽ ngập nước bỗng chốc mở to, hung hăng trừng anh.
Môi mỏng của người đàn ông bên cạnh khẽ mím, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc gì, bàn tay của anh nóng hổi, dán chặt vào mu bàn tay mát lạnh của cô, nóng rực như thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của cô.
Vị trí của hai người ở hàng cuối cùng, bàn tay đang nắm lấy nhau vẫn còn bị áo khoác che lại, người ngoài hoàn toàn nhìn không ra được gì.
Lục Nghiên Thanh hình như không hài lòng, tay của anh hơi thu lực, định đưa các ngón tay luồn vào khe hở giữa các ngón tay của cô, muốn đan tay mười ngón tay lại với cô.
Uyển Yên tức đến nỗi hai má đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, cô nắm chặt tay lại, không cho anh được như ý muốn.
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, hốc mắt sâu thẳm, lông mi vừa dày vừa dài, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không khác gì bình thường.
Cô gái không phối hợp, tay của anh đành phải nới lỏng, độ ấm trên bụng ngón tay khẽ xoa nắn từng đốt xương nhô lên trên bàn tay phải của cô, dịu dàng nhẹ nhàng, mỗi một cử động đều khiến cho trái tim cô run lên.
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp không thông thuận.
Cô rất rõ tại sao Lục Nghiên Thanh lại làm như thế.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy hết các cử chỉ qua lại của cô Cố Vũ Thần.
Trước đây khi hai người con ở bên nhau Lục Nghiên Thanh cũng như thế, không cho phép cô tiếp xúc thân thể với người