Mẫn Hy ngước nhìn anh, mắt mang theo ý cười lấp lánh.
Phó Ngôn Châu rất hiếm khi thấy cô cười như thế, nụ cười thỏa mãn cùng chút làm nũng.
Hôm nay bố cô ở nhà, trông cô cũng vui vẻ hơn bình thường.
Trong ngôi nhà nhỏ của hai người họ, cô chưa bao giờ có trạng mái hoàn toàn thả lỏng thoải mái như vậy, phần lớn thời gian cô đều giữ khuôn mặt âm trầm, lúc nào cũng như muốn bắt lỗi anh, hoàn toàn khác với bây giờ.
Đĩa của Mẫn Hy đầy đồ ăn, cô nói với bố và anh trai đừng gắp thêm thức ăn vào đĩa của cô nữa, cô ăn không hết được.
Cô không thích ăn thịt lắm, bình thường hay ăn cá và tôm, nhưng vẫn đưa mấy miếng thịt vào miệng trước.
Có đi có lại, cô cũng đang định gắp thức ăn cho Phó Ngôn Châu, vừa đặt đũa xuống để với lấy chiếc đũa chung bên cạnh, Mẫn Đình đã nhanh tay lấy nó đi trước rồi để nó ngoài tầm với của cô.
Mẫn Hy: “…”
Cô liếc nhìn Mẫn Đình một cái, nhưng Mẫn Đình không hề nhìn cô, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Dưới gầm bàn, cô đá nhẹ vào anh trai, yêu cầu anh đưa đũa cho cô.
Mẫn Đình cầm lấy đôi đũa chung, nhưng là tự anh dùng, lại gắp thêm một ít rau vào đĩa của cô.
Bố cô vẫn còn ngồi ở bên cạnh, vì vậy không dễ để cô giành đồ trên bàn ăn với Mẫn Đình.
Sự tranh giành âm thầm giữa hai anh em đã bị Phó Ngôn Châu chú ý đến, anh hỏi Mẫn Hy, “Em muốn dùng đũa chung à?”
“Vâng.” Mẫn Hy mỉm cười nhận lấy.
Mẫn Đình lặng lẽ liếc nhìn Phó Ngôn Châu, Phó Ngôn Châu khẽ ngước mắt lên và lạnh lùng nhìn lại anh vợ.
Mẫn Hy không ngờ rằng đến bữa ăn mà bọn họ cũng không chịu yên ổn, vì vậy để tránh gây thêm mâu thuẫn, cô quyết định không gắp thức ăn cho cả hai người, dù sao thì cũng không thể phục vụ được hai người này cùng một lúc.
Cô chỉ gắp thức ăn cho bố.
Phó Ngôn Châu đợi Mẫn Hy gắp thức ăn cho, đợi mãi đến khi cô đặt đũa xuống, vẫn không thấy cô gắp cho anh món gì.
Mẫn Cương Nguyên lờ mờ cảm thấy con trai và con rể không hòa hợp, vì vậy ông rót thêm nửa ly rượu vang đỏ cho hai người: “Hai đứa mời nhau một ly.”
Ai cũng không muốn cạn ly với đối phương, chứ đừng nói đến chuyện mở miệng lên tiếng trước.
Phó Ngôn Châu và Mẫn Đình gần như quay đầu nói với Mẫn Cương Nguyên cùng một lúc:
“Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo.”
“Cũng không phải người ngoài, không cần phải khách sáo.”
Mẫn Cương Nguyên cũng bất lực với bọn họ, ông cầm ly rượu lên, chạm vào ly rượu của Phó Ngôn Châu trước, sau đó cụng ly với con trai mình.
“Ngày thường bố rất bận rộn, cảm ơn các con đã chăm sóc cho Hy Hy.”
Phó Ngôn Châu: “Bố, bố khách sáo rồi, nên làm mà.”
Mẫn Đình phá đám: “Bố, không có ai chăm sóc Hy Hy cả. Bây giờ con bé đi công tác đều phải tự chăm sóc bản thân, bữa sáng cũng phải tự nấu.”
Phó Ngôn Châu: “…”
Anh hơi nghiêng đầu uống rượu, liếc nhìn Mẫn Đình.
Cũng may đúng lúc này điện thoại di động của Mẫn Hy vang lên, một cuộc gọi video đến, cắt ngang cuộc đối đầu lời qua tiếng lại của bọn họ.
“Điện thoại công việc à?” Mẫn Cương Nguyên hỏi.
“Không ạ. Là mẹ gọi.”
Một tiếng trước cô đã nhắn tin cho mẹ, hỏi mẹ có bận, có mệt không, hỏi bao giờ mẹ cô mới trả lời lại.
Mẫn Hy lau tay, bật video lên.
Mẹ cô xuất hiện trên màn hình, hẳn là bà vừa trở về khách sạn dừng chân, trên người còn mặc bộ đồ công sở, thẻ công việc đeo trước áo sơ mi trắng vẫn chưa được tháo ra.
Mẹ lúc nào trông cũng thanh lịch, tri thức với mái tóc ngắn ngang vai tinh tế, đẹp mắt.
Khi bà mỉm cười nhìn cô, đôi mắt bà sáng ngời vẻ dịu dàng.
“Đang ăn mì à? Không phải con không thích mì hay sao?”
Giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của mẹ phát ra từ cuộc gọi video.
Mẫn Hy hướng máy quay vào bát của mình:”Là mì hoành thánh bố làm, hôm nay nêm nếm vừa phải, cuối cùng cũng hết mặn rồi.”
Giang Nhuế cười: “Thật sao.”
Trước giờ Mẫn Hy chưa từng ngần ngại khen ngợi bố trước mặt mẹ: “Vâng ạ, tay nghề nấu ăn của bố gần đây đã tiến bộ vượt bậc, chờ khi nào mẹ đi công tác về, bố sẽ nấu cho mẹ ăn.”
Đã lâu Giang Nhuế không gặp chồng, từ khi con gái họ kết hôn đến nay, bà và chồng cũng chưa gặp lại nhau.
“Mẹ, mẹ ăn tối chưa? Ăn với đồng nghiệp à?”
“Ừm, vừa ăn vừa bàn công việc.”
“Vậy mẹ nói chuyện với bố con vài câu đi.”
Giang Nhuế chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của chồng qua điện thoại, ông đang nói với con gái: “Không cần đâu, để mẹ con đi ăn cơm đi.”
Mẫn Cương Nguyên còn chưa nói xong, con gái đã đặt điện thoại vào tay ông.
Con rể còn đang ở đây, con trai cũng đang ở bên cạnh, vì vậy Mẫn Cương Nguyên không còn cách nào khác là nhấc điện thoại lên, ông và vợ không bao giờ trò chuyện qua video để nói chuyện phiếm, có việc mới gọi điện thoại, thậm chí còn hiếm khi gửi tin nhắn.
Ông hỏi về công việc và những cuộc họp gần đây của vợ.
Giang Nhuế nghiêm túc nhìn lên màn hình điện thoại, ông đã quen ở vị trí cao hơn người khác trong một thời gian dài, nói chuyện với bà sẽ có cảm giác như lãnh đạo đang kiểm tra công việc, căn bản không thể nghe ra bất kỳ sự quan tâm nào giữa vợ chồng với nhau.
Sau khi trò chuyện chưa đầy hai phút, Mẫn Cương Nguyên nói ông không làm chậm trễ bữa ăn của bà nữa và kết thúc cuộc gọi video.
Bố cô đặt điện thoại đến bên cạnh cô, Mẫn Hy quay đầu lại nhìn bố đầy ẩn ý.
“Làm sao vậy?” Mẫn Cương Nguyên cười cười, bình tĩnh hỏi.
“Thường ngày bố cũng nói chuyện với mẹ về công việc bằng giọng điệu này à?”
“Không phải xung quanh đều có các con sao.”
Trong cuộc đời của Mẫn Cương Nguyên, đây là lần đầu cảm thấy chột dạ.
Vì ông đã nói dối con gái.
Ông và vợ nói chuyện về công việc hay cuộc sống ngày thường cũng đều dùng giọng điệu như vậy, con gái vẫn luôn nghĩ rằng tình cảm bố mẹ tốt đẹp, nhưng thực tế không phải vậy.
Mẫn Hy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Xong bố giải thích với mẹ rằng bố vì xấu hổ khi trước mặt chúng con nên không thể tỏ ra quá dịu dàng. Bố, để con nói cho bố biết, giọng điệu mà bố nói với mẹ vừa rồi giống hệt như một khách hàng nói với con, cao cao tại thượng.”
“Khách hàng nào?”
Mẫn Cương Nguyên và Mẫn Đình đồng thanh hỏi, mắt dán chặt vào cô.
Phó Ngôn Châu có lẽ đã đoán ra được đó là ai, Thịnh Kiến Tề của Công nghệ Thịnh Thời.
Mẫn Hy nói dối: “Một khách hàng ở nước ngoài trước đây.”
Cô không mong sự chú ý của họ đặt vào vấn đề này.
“Không nói về con. Bố đừng chuyển chủ đề.”
Mẫn Cương Nguyên vẫn luôn mỉm cười:”Không phải chuyển chủ đề. Được rồi, nghe con, lần sau bố sẽ chú ý.” Ông sửa lại: “Không có lần sau.”
Mẫn Đình cúi đầu ăn và giữ im lặng.
Trong mắt người ngoài, tình cảm bố mẹ anh rất đằm thắm, nhưng thực tế không phải vậy. Khi anh còn là thiếu niên đã từng bắt gặp bố mẹ đang cãi nhau trong phòng.
Bố mẹ tưởng rằng anh cùng em gái ra ngoài chơi, chưa thể về nhà ngay được, cửa phòng không đóng chặt, tiếng cãi cọ của bọn họ từ trong phòng truyền ra rõ ràng.
Nếu không phải chính tai anh nghe thấy, anh cũng không thể tin được rằng người mẹ luôn dịu dàng của mình lại mất bình tĩnh và thất thố, nổi giận đùng đùng như vậy.
Khi đó anh mới biết, hoá ra bố anh cũng không yêu mẹ anh.
Trước mặt anh và em gái, họ vẫn luôn xây dựng hình ảnh là một đôi vợ chồng hòa hợp mặn nồng.
Vì vậy khi em gái muốn liên hôn, anh đã phản đối kịch liệt, anh không chắc em gái mình có thích Phó Ngôn Châu hay không, nhưng anh chắc chắn ít nhiều cô cũng có tình cảm.
Anh không muốn em gái sẽ lại bất hạnh cả đời như mẹ mình.
Nhưng em gái căn bản không hề nghe anh khuyên bảo.
Sự việc đã đến nước này, anh chỉ có thể đối xử tốt với em gái mình hơn một chút, anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những gì Phó Ngôn Châu không làm được, nhưng anh cũng biết, tình cảm gia đình không thể thay thế được tình yêu chân chính.
—
Từ nhà bố vợ về, thỉnh thoảng Phó Ngôn Châu lại liếc nhìn Mẫn Hy, từ khi cô lên xe vẫn luôn chú tâm đọc tài liệu trên máy tính bảng, trên tay vẫn còn cầm bút và sách ghi chú, vừa nhìn vừa vẽ cái gì đó.
Anh liếc nhìn qua, cái cô đang vẽ là sơ đồ về buổi họp báo.
Nghĩ tới cuộc gọi video vào bữa tối vừa rồi, về giọng điệu nói chuyện của bố mẹ vợ, anh không chắc mình có hình tượng gì trong lòng Mẫn Hy.
Anh hỏi: “Khi anh nói chuyện công việc với em, anh có tỏ vẻ cao cao tại thượng như lãnh đạo với cấp dưới không?”
Mẫn Hy dừng bút trong tay, quay sang nhìn anh: “Anh từng nói chuyện công việc với em à?”
Phó Ngôn Châu nhất thời không nói nên lời.
Ngoại trừ lần Chử Dật ảnh hưởng đến dự án của cô, anh chưa từng hỏi cô về công việc, ngay cả khi cô được thăng chức lên giám đốc dự án, anh cũng chỉ biết được điều đó
từ thư ký Bạch.
So sánh ra mà nói, anh còn không cả bằng bố vợ.
Mẫn Hy xoa dịu bầu không khí: “Khác ngành nghề, anh cũng không hiểu cách bọn em vận hành đâu.”
Chủ đề này cứ thế mà kết thúc.
Cô cúi đầu tiếp tục nghĩ cách sắp xếp chỗ ngồi cho giới truyền thông, đặc biệt là chỗ ngồi ở hàng đầu, phải thật đặc biệt.
“Trong vài tháng tới anh sẽ thường xuyên phải bay đến Giang Thành, nguyên liệu mới của Lăng Vũ sẽ chọn chi nhánh ở đó. Sẽ có tổng cộng ba giai đoạn.”
Phó Ngôn Châu chủ động nói về hành trình của mình.
Mẫn Hy có chút thụ sủng nhược kinh, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, cười nói: “Anh đang báo cáo với em sao?”
Phó Ngôn Châu suy nghĩ một chút, quyết định trả lời theo ý cô, gật đầu: “Ừm.”
Mẫn Hy lại hỏi: “Vậy từ nay về sau có việc gì bận anh phải thường xuyên báo cáo.”
“Được.” Phó Ngôn Châu chống cằm, tư thế thoải mái, hỏi: “Có cần thường xuyên không? Bao lâu thì nên báo cáo một lần?”
Mẫn Hy nhìn anh và nói, “Em không ngại nghe báo cáo hai lần một ngày.” Cô cảm thấy rằng anh gọi cho cô hai lần một ngày vẫn là ít.
Phó Ngôn Châu mỉm cười, chỉ coi là cô đang tùy tiện nói, đương nhiên sẽ không coi là sự thật.
“Nếu cuối tuần có thời gian học lùi xe thì có thể báo trước cho anh, hoặc liên lạc với thư ký Bạch.”
Mẫn Hy đang lật qua lật lại các tập tin, “Ừm” một tiếng.
Cô không chắc khi nào mình rảnh, công việc có thể phát sinh bất cứ lúc nào, cô khác anh, anh là ông chủ, có thể tự do quản lý thời gian của mình.
Tuần này, danh sách các bên truyền thông được mời tham gia buổi họp báo phải được chốt.
Vào chiều thứ sáu, cuộc họp thảo luận lần thứ hai với bộ phận truyền thông được tổ chức.
Nhan Nhất Nam chiếu danh sách các bên truyền thông còn lại lên màn hình lớn, trước đây mở họp cô thường độc đoán, sau khi Dư Trình Đàm chỉ điểm nhiều lần, cô đã sửa đổi.
Hôm nay cô phát biểu và yêu cầu mọi người có mặt bày tỏ quan điểm của mình.
Buổi họp hôm nay nhẹ nhàng hơn lần trước.
Nhan Nhất Nam trầm mặc ít lời, bộ phận truyền thông cũng không dám quá tích cực.
Mẫn Hy vẫn như cũ, cô đã trải qua cảnh tượng giống như vậy khi mở họp với Thịnh Kiến Tề, bầu không khí thậm chí còn xấu hổ hơn so với hiện tại, khi đó cô vẫn có thể bình tĩnh xử lý, huống hồ là bây giờ.
Họ không bày tỏ ý kiến của mình, vì vậy cô chủ động hỏi những gì cô không hiểu.
Cô đã lên tiếng hỏi, Nhan Nhất Nam không thể không trả lời.
Họp mất ba tiếng, thu hoạch không tồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Mẫn Hy tăng ca đến 9:30 tối để hoàn thiện danh sách phương tiện truyền thông và gửi cho Dư Trình Đàm.
Dư Trình Đàm vội đáp: [Ở nhà hay công ty?]
Mẫn Hy mở hộp thoại WeChat: [Ở công ty.]
Dư Trình Đàm: [Anh cũng ở đây, em trực tiếp tới thảo luận đi.]
Mẫn Hy tắt máy tính, cầm điện thoại di động đi lên lầu.
Văn phòng tổng giám đốc vẫn sáng rực, Cư Du Du và các thư ký khác vẫn chưa tan làm.
Khi đến văn phòng của Dư Trình Đàm, anh ấy đang pha cà phê, hỏi cô có muốn uống một tách không.
Dừng một lát, anh nói: “Bỏ đi, uống cà phê giờ này cũng muộn rồi.”
Anh rót cho Mẫn Hy một ly nước, bản thân anh cũng không uống cà phê nữa.
Dư Trình Đàm ngồi xuống bàn, trên đó là danh sách các phương tiện truyền thông anh vừa đóng dấu.
Anh quan tâm hỏi: “Liên lạc với Nhan Nhất Nam thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
Dư Trình Đàm đặt tách trà xuống, cầm danh sách lên đọc, in ra hai bản, đưa cho Mẫn Hy một bản.
Vừa xem vừa thảo luận, sau khi xem qua danh sách, anh khá hài lòng với sự hợp tác giữa cô và Nhan Nhất Nam.
“Mẫn Hy, hãy bỏ đi thành kiến với người khác đi, chỉ khi đó em mới có thể tiến xa hơn, hiểu không?”
“Em biết rồi. Cảm ơn Dư tổng.”
Mấy lời như này, cũng chỉ có Dư Trình Đàm nói ra, cô mới nghe lọt tai.
Dư Trình Đàm nhìn đồng hồ, bất giác, một giờ đã trôi qua.
“Thứ hai gửi danh sách cho Công nghệ Thịnh Thời, xem bọn họ có yêu cầu gì khác không, cố gắng hết sức để đáp ứng. Cũng đã muộn rồi, em về đi, trên đường chú ý an toàn.”
Gạt tờ danh sách sang một bên, anh giục:”Cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Mẫn Hy đứng dậy, chỉ khi cô tan làm, cô mới nói chuyện với Dư Trình Đàm về những chủ đề khác ngoài công việc.
“Em không có thời gian nghỉ ngơi, em sẽ học cách lùi và quay xe.”
Dư Trình Đàm tưởng rằng mình nghe lầm:”Học quay xe?”
Mẫn Hy gật đầu:”Quay xe, anh nghe không nhầm đâu.”
Dư Trình Đàm cảm thấy thú vị, đôi khi anh cũng không hiểu mạch não của cô, vì vậy anh cười nói: “Em có tài xế mà, nếu không, nếu không, em đổi sang một chiếc xe có chế độ đỗ tự động, hoặc là xe không người lái sẽ dần biết thôi. Em tốn công đi học làm gì?”
Mẫn Hy nói: “Phó Ngôn Châu nói rằng kỹ năng quay xe của em quá tệ, vì vậy anh ấy muốn dạy em cách xử lý.”
Nếu là chuyện giữa vợ chồng họ, Dư Trình Đàm cũng không tiện nói thêm.
Anh đổi lời: “Luyện tập cũng được, tự mình biết lùi xe, hơn nữa em còn thích lái xe việt dã mà.”
Mẫn Hy không định học, nó tốn thời gian và công sức, nhưng học cách quay xe nửa ngày mỗi tuần sẽ cho cô một cơ hội khác để gần gũi hơn với Phó Ngôn Châu, và cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cô nói lời tạm biệt.
[Vẫn tăng ca sao?]
Mẫn Hy vừa bước vào thang máy, tin nhắn từ Phó Ngôn Châu đã gửi đến.
Cô gõ nhanh: [Tan rồi, em sẽ về ngay. Anh đang ở nhà sao?]
Phó Ngôn Châu: [Vừa mới về.]
Xe vừa lái vào sân một phút trước, anh còn chưa xuống xe.
Ngay khi anh trả lời, cuộc gọi của Chử Dật đã đến.
Chử Dật là người phái hành động, lần trước anh ta nói sẽ dành thời gian ăn tối, mời hai vợ chồng họ đến, anh ta muốn sắp xếp luôn trong tuần này.
“Khi nào thì Mẫn Hy rảnh?”
Phó Ngôn Châu đẩy cửa bước xuống xe,”Cô ấy còn chưa về, khi nào cô ấy về tôi sẽ hỏi.”
“Vậy tôi sẽ đợi điện thoại của cậu. Nếu tối mai cậu rảnh, tôi sẽ đặt khách sạn ngay bây giờ.” Anh vội vàng cúp máy.
Phó Ngôn Châu trở lại phòng ngủ trên lầu, tắm rửa và đọc vài email trước khi Mẫn Hy trở lại.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, anh đi ra khỏi phòng làm việc.
Mẫn Hy khi nhìn thấy anh:”Ngày mai em rảnh cả ngày. Học chiều hay học sáng. Tùy anh.”
Phó Ngôn Châu định bảo cô đi ngủ sớm: “Buổi chiều học.”
“Tối mai, các bạn cùng lớp của anh mở tiệc. Có mang theo người nhà, em có muốn đi không?”
Mẫn Hy im lặng một lúc, nếu có Chúc Du Nhiên, cô sẽ không đi.
Cô hỏi: “Họ là những ai? Em có biết họ không?”
Phó Ngôn Châu: “Không biết. Chỉ có Chử Dật là em từng nghe qua.”
Chúc Du Nhiên không đi là được, cô không muốn chạm mặt Chúc Du Nhiên.
Cô đồng ý:”Được, em sẽ đi với anh.”