Ngày Chúc Du Nhiên tổ chức hôn lễ là lần đầu tiên anh và Mẫn Hy chiến tranh lạnh lâu như vậy, cả một ngày không liên lạc, phải mất mấy ngày sau mới hòa dịu lại.
Lúc ấy chỉ cảm thấy là Mẫn Hy tuỳ hứng quen rồi, chuyện gì cũng phải thuận theo ý cô, tất cả mọi người đều phải đặt yêu cầu của cô lên vị trí đầu tiên.
Nửa đêm anh đến quán bar đón cô, trách nhầm cô chiến tranh lạnh.
Cô nói với anh: Phó Ngôn Châu, trên thế giới này người không muốn chiến tranh lạnh với anh nhất chính là em.
Lúc ấy anh không hề hiểu được ý của câu nói ấy.
Phó Ngôn Châu đưa chai nước cho Chử Dật, “Cậu gặp được Mẫn Hy, cô ấy ở quán bar nghe nhạc uống rượu, tôi đều biết. Người tối đó đến quán bar mua say rồi sáng hôm sau nghe ngóng thông tin của Mẫn Hy cũng là cậu đúng chứ.”
Anh đưa nước cho Chử Dật là muốn để anh ta uống nước ăn kẹo cưới, có thể không cần mở miệng nói thêm điều gì nữa.
Nhưng không gì chặn lại miệng Chử Dật được cả, “Có nhiều chuyện cậu không biết lắm. Tối hôm đó tôi nói với Mẫn Hy rằng người tôi thích hôm ấy kết hôn. Cô ấy nói với tôi, chồng cô ấy đến tham dự hôn lễ của bạn học nữ anh ấy yêu thầm rồi. Sau đó cậu đưa Mẫn Hy đến buổi tụ tập, bọn tôi nhận ra được đối phương là người hôm ấy ở quán bar kể khổ cùng mình.”
Nghiêm Hạ Vũ đang ăn bánh cưới, bị anh ta làm cho muốn sặc, cố gắng nhịn lại.
Anh ta cho Phó Ngôn Châu một ánh mắt, Phó Ngôn Châu cũng nhìn anh ta.
“Hai người không cần phải nhìn nhau ám chỉ.”
“…”
“Tôi sớm đã biết cậu thích Chúc Du Nhiên rồi, không theo đuổi cô ấy cũng là vì tôi.” Chử Dật mở nắp chai sô đa, dùng chai của mình chạm vào chai của Phó Ngôn Châu, cũng không nói thêm những lời sến sẩm, “Cảm ơn, những năm qua làm khó cậu rồi.”
Anh ngẩng đầu, uống một hơi hết nửa chai nước.
Uống xong mới phát hiện hai người kia không có phản ứng gì, “Sao hai người không kinh ngạc chút nào vậy?” Anh nhìn thẳng Phó Ngôn Châu, thấy anh thờ ơ, không khỏi cao giọng: “Mẫn Hy biết cậu thích Chúc Du Nhiên đấy!”
Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời: “Cậu chậm một bước, tôi đã đâm nhát dao này rồi.”
Chử Dật hoang mang: “Ý gì vậy?”
“Cậu ấy không thích Chúc Du Nhiên.” Nghiêm Hạ Vũ tường thuật lại câu chuyện vừa xảy ra khoảng hai mươi phút trước cho Chử Dật nghe.
Nghe xong, Chử Dật cảm thấy thoải mái.
Rất kỳ quặc, anh cảm thấy thoải mái không phải là vì Phó Ngôn Châu và anh không cùng thích một người, cũng không phải vì mình mà thoải mái, mà cảm thấy thoải mái thay cho Mẫn Hy. Có thể là do yêu thầm quá lâu, tất cả tâm tình của Mẫn Hy anh đều có thể đồng cảm được.
Tất cả những gì anh từng trải qua, đều hy vọng Mẫn Hy sẽ không gặp phải.
Nghiêm Hạ Vũ lại trêu Chử Dật: “Cậu còn có nhát dao nào mới muốn đâm cậu ấy không? Nếu không có, cậu ấy sẽ không có phản ứng nào cả.”
Chử Dật: “….”
Hết rồi.
Hôm nay anh đến là muốn thay Phó Ngôn Châu phân tích nguyên nhân thực sự của việc ly hôn, liệu có phải liên quan đến Chúc Du Nhiên hay không, không phải đến đâm chọc Phó Ngôn Châu.
Còn về việc trước khi kết hôn Mẫn Hy đã thích Phó Ngôn Châu, anh không định nói ra. Yêu thầm là chuyện vô cùng hèn mọn, người trong cuộc không hề muốn đối phương biết được điều này.
Sau khi biết được rồi, nhỡ phản ứng của đối phương bình bình, thì chỉ có bản thân cảm thấy ngượng ngập và khó chịu mà thôi.
Chử Dật thở dài một hơi, bóc bỏ kẹo cưới ăn.
Ngón tay vô thức gập vỏ kẹp, loạch xoạch.
Phó Ngôn Châu vắt chéo chân dựa người lên ghế, anh không thích bộc lộ cảm xúc cá nhân trước mặt người khác, lòng đau đớn đến mức không muốn nói chuyện, tiện tay cầm một chiếc kẹo cưới trên bàn lên.
Hôm nay không có tâm trạng uống rượu, Nghiêm Hạ Vũ tìm dì, nhờ dì nấu cho vài món, bọn họ ăn chút đồ đơn giản là được.
Mặt trời lặn xuống, sắc trời bị từng tầng lớp xám xịt bao phủ lấy.
Chử Dật lại thở dài một lần nữa, nói về buổi tối ở quán bar hôm đó: “Sao cậu không gọi cho cô ấy?”
Phó Ngôn Châu trầm mặc.
Có lẽ cả ngày hôm ấy cô đều đợi anh gọi tới.
Anh cũng đợi cuộc gọi từ cô.
Chử Dật suy đi nghĩ lại, do dự không thôi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tiết lộ một chút tình cảm của Mẫn Hy cho Phó Ngôn Châu, nhỡ đâu có thể xoay chuyển được tình thế giữa họ thì sao.
Trước khi nói, anh uống nốt nửa chai nước còn lại.
“Mẫn Hy nói, liên hôn với cậu không chỉ đơn thuần là vì lợi ích.”
Lời này nói xong, cuối cùng Phó Ngôn Châu cũng có chút phản ứng.
“Còn vì điều gì?” Giọng anh lành lạnh trầm xuống, mang theo chút không dám tin được mà kỳ vọng.
“Giữa nam nữ thì còn có thể vì điều gì được?”
Trái tim Phó Ngôn Châu run lên.
Trái tim sau một khoảng thời gian dài đau đớn, lúc này bị sự hồi hộp bao trùm.
Trong giây phút này có vô vàn cảm xúc phức tạp trào dâng lên.
“Cô ấy đã nói với cậu những gì?”
“Những thứ khác cũng không nói nhiều, tôi và cô ấy nói chuyện gần như đều không nhắc đến cậu, bởi vì đều biết cậu “thích” ai. Hôm ấy nói về chuyện liên hôn, là cô ấy chủ động nhắc đến, nói rằng kết hôn không chỉ đơn thuần là vì lợi ích.”
Chử Dật chỉ nhắc đến đây rồi thôi.
—
Gần đến chín giờ, Nghiêm Hạ Vũ và Chử Dật ra về.
Sau khi tiễn họ, Phó Ngôn Châu châm một điếu thuốc, cả một buổi tối vẫn chưa bình tĩnh lại được, có quá nhiều chuyện anh không biết, từng đợt từng đợt ập đến.
Từng tầng lớp câu chuyện mở ra, thứ mà anh vẫn luôn tưởng vậy lại không phải như vậy. Điều từ đầu đến cuối anh để trong lòng là Mẫn Hy nói rằng cô liên hôn vì Mẫn Đình, thì ra cũng có một nửa nguyên nhân là vì anh, không hoàn toàn chỉ có Mẫn Đình.
Hút được nửa điếu thuốc, còn nửa điếu anh dập vào gạt tàn. Anh nhấn gọi số của Mẫn Hy, hai chữ ‘Bà xã’ vừa hiện lên màn hình điện thoại, còn chưa kết nối anh đã dập máy.
Có quá nhiều lời muốn nói, chưa chắc cô đã kiên nhẫn nghe hết.
Cũng chưa chắc đã nhận điện thoại của anh.
Phó Ngôn Châu ngồi xuống trước bàn làm việc, soạn tin nhắn, thẳng thắn bày tỏ:
[Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ đến tìm anh, anh đã biết hết mọi chuyện rồi.
Hy Hy, không phải như em nghĩ, anh không thích ai cả, đối với Chúc Du Nhiên cũng chỉ là đánh giá cao cô ấy.
Em ở trường hay vào xã hội lâu như vậy, chắc cũng sẽ có người mình đánh giá cao, có thể là cùng giới hoặc khác giới, có thể là vì năng lực của đối phương, cũng có thể là vì tính cách con người họ.
Nhưng nó không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.
Về việc anh ‘nghe ngóng’ tin tức của Chúc Du Nhiên từ em, anh có ấn tượng anh có từng nói chuyện với em về cô ấy, đã bốn, năm năm rồi, cụ thể đã nói gì anh cũng không nhớ rõ.
Em cảm thấy anh cố ý nghe ngóng về cô ấy, nhưng không phải.
Không biết phải nói như thế nào mới có thể khiến em hiểu, cứ lấy em, anh và Dư Trình Đàm làm ví dụ, nếu như anh và Dư Trình Đàm đều chuyển sang ngành quan hệ công chúng, em vẫn làm về mảng tài chính.
Có một hôm đột nhiên em biết anh cũng làm mảng quan hệ công chúng, có phải em cũng sẽ tự nhiên mà nói: Người sếp lúc trước có quan hệ khá tốt với em bây giờ cũng làm cùng ngành với anh, Dư Trình Đàm, anh có quen không?
Nếu như anh nói quen, là do thường xuyên gặp trong các hội nghị của ngành. Vậy có phải em sẽ tiếp tục hỏi: Anh ấy làm về giải quyết khủng hoảng truyền thông hay cũng giống như anh, phụ trách marketing.
Bây giờ em đã hiểu được thêm chút về ý của anh khi ấy chưa?
Cho dù khi ấy anh có hỏi em điều gì, cũng chỉ đơn thuần là muốn nói chuyện với em mà thôi.
Một là vì tò mò không biết vì sao em trở về từ nước ngoài lại chuyển ngành, hai là trùng hợp bạn cũ của anh cùng ngành với em nên có nói thêm vài câu, chỉ vậy thôi.
Anh không nhớ lúc ấy anh có hỏi em xem Chúc Du Nhiên làm ở bộ phận nào của công ty hay không, nhưng chắc là có, nhưng thời gian qua lâu rồi anh cũng không chắc cô ấy ở bộ phận nào. Vì vậy khi cô ấy đưa thiệp mời đám cưới tới, trong lúc nói chuyện anh cũng hỏi lại, rằng bây giờ cô ấy đang phụ trách mảng nào.
Nếu anh thực sự thích cô ấy thì sẽ không đến nỗi không cả nhớ rõ công việc của cô ấy, cũng không cần phải tốn công tốn sức tìm người xung quanh để hỏi thăm, bởi thư ký Bạch sẽ giúp anh tìm hiểu rõ ràng.
Em mẫn cảm với Chúc Du Nhiên, cảm thấy anh thích cô ấy, có lẽ là vì hiếm khi anh nhắc tới một người bạn khác giới, hơn nữa còn là người bạn khác giới có chút thân thiết.
Từng thân thiết là bởi từng cùng làm chung một hạng mục mà thôi.
Còn về việc tại sao Nghiêm Hạ Vũ lại cho rằng anh thích Chúc Du Nhiên, cậu ta sẽ tự giải thích với em.
Hạng mục của Thực phẩm Lạc Mông là do anh đã suy nghĩ thiếu chu toàn, không đủ quan tâm tới em, là lỗi của anh.
Hy Hy, với anh, em không xếp ở trước người nào cả, mà em ở trên cả nguyên tắc và giới hạn của anh, từ đầu đến cuối luôn là vậy. Nếu như lúc đó anh biết em cũng chuẩn bị dự thầu, anh sẽ không nhúng tay vào.]
Đây là tin nhắn dài nhất anh từng gửi kể từ khi dùng điện thoại đến nay.
Phó Ngôn Châu đặt điện thoại xuống, lúc lúc lại liếc qua nhìn, không chắc liệu cô có trả lời hay không.
Mẫn Hy đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Hạ Vũ, cuộc gọi đã kéo dài hơn bốn mươi phút, nói vài phút về việc hiểu lầm Phó Ngôn Châu và Chúc Du Nhiên, còn lại là đều liên quan đến chuyện hồi nhỏ của cô.
“Mấy ngày trước mẹ anh vừa nhắc đến em, hơn nửa năm không gặp em rồi, khi nào thì đến nhà anh ăn cơm?”
Mẫn Hy cười cười: “Em cũng nhớ cơm nhà anh rồi. Đợi em bận hạng mục của Xe hơi Thịnh Thời xong sẽ qua.”
“Được, muốn ăn thì em cứ việc nói trước.”
Về việc Phó Ngôn Châu và Mẫn Hy ly hôn, cho dù nguyên nhân ly hôn là gì, Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn đứng về phía Mẫn Hy không nguyên tắc, trước giờ chưa từng thay Phó Ngôn Châu nói tốt nửa câu: “Lát nữa chắc chắn Phó Ngôn Châu sẽ gọi cho em, em muốn nghe thì nghe, không cần phải cho cậu ta thái độ tốt.”
Mẫn Hy: “…Em không định nghe.”
Là thực sự không định nghe.
Trước khi cúp máy, Nghiêm Hạ Vũ không quên dặn dò cô: “Hy Hy, đừng dễ bị cảm động.”
Mẫn Hy đặt điện thoại bên tai xuống, Mẫn Đình đưa cho cô một miếng dưa, để cô ăn dưa hấu tìm
cảm giác hồi bé. Anh nghe được câu cuối cùng của Nghiêm Hạ Vũ rồi, vì câu nói này, anh sẽ suy nghĩ về việc đầu tư thêm tại Giang Thành.
Một tay Mẫn Hy cầm dưa hấu ăn, tay còn lại lướt màn hình điện thoại đọc tin nhắn thật dài của Phó Ngôn Châu. Chuyện hiểu lầm về Chúc Du Nhiên đã được giải toả, nhưng lỡ mất hạng mục của Lạc Mông, vẫn khó lòng buông bỏ được.
Cô dùng một tay gõ chữ trả lời anh: [Cảm ơn anh đã để em sáng tỏ một vài hiểu lầm. Em và anh ly hôn không chỉ là vì Chúc Du Nhiên, dự án của Thực phẩm Lạc Mông cũng chỉ là ngòi nổi, nguyên nhân chính nằm ở vấn đề giữa hai chúng ta.]
Điều anh cho lại không phải là điều cô muốn, cô muốn tình yêu, căn bản anh không cho được.
Phó Ngôn Châu: [Tất cả vấn đề anh sẽ giải quyết.]
Anh lại nói: [Hoa hồng trong sân đều nở cả rồi.]
Gửi hai tấm ảnh cho cô, ảnh được chụp từ mấy ngày trước, một tấm là toàn cảnh khu hoa hồng trong vườn, tấm còn lại là cây hồng cô trồng.
[Em ngủ sớm nhé.]
Anh không làm phiền nữa.
Hôm đó khi tới biệt thự Mẫn Hy đã thấy hoa nở, tiếc rằng họ đã ly hôn rồi.
—
Giữa tháng sáu, Mẫn Hy từ Thượng Hải trở về.
Phương án hạng mục lần này thuận lợi thông qua, không xảy ra tình trạng bị dày vò như lần ở Công nghệ Thịnh Thời nữa, có lẽ là bởi Thịnh Kiến Tề không hỏi trực tiếp về kế hoạch marketing lần này.
Ở Xe hơi Thịnh Thời lâu như vậy nhưng cô chưa gặp mặt Thịnh Kiến Tề lần nào.
Về đến Bắc Kinh vào ngày chủ nhật, không cần phải đến công ty.
Mẫn Hy học làm bánh ngọt đã hơn một tháng, bây giờ vị bánh cô làm cũng không tệ hơn ở ngoài tiệm, chỉ là ngoại hình không được tinh xảo lắm, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Ở nhà nhàm chán không có gì làm, sáng sớm cô đã bắt tay làm một chiếc bánh kem hoa hồng tặng Mẫn Đình.
Hôm nay Mẫn Đình tăng ca, sáu giờ tối mới về đến nhà, cô đem bánh qua cho Mẫn Đình.
Bố mẹ không ở nhà, đều đi công tác, có thể là thực sự đi công tác, nhưng cũng có thể đây chỉ là lời viện cớ để không trở về, không biết phải đối mặt với đối phương ra sao. Từ khi sự thật cảnh tượng bố mẹ ân ái giả bị vạch trần, đã hơn nửa năm rồi gia đình họ chưa cùng nhau ăn bữa cơm nào.
Họ đều tách ra để gặp cô.
Mỗi lần mẹ về đều mua cho cô một bó hồng trắng, sau đó tự mình cắm hoa, trình độ cắm hoa của bà ngày càng tăng. Bố vẫn xuống bếp cho cô như cũ, mì hoành thánh cũng ngày càng ngon hơn.
Nhưng họ chưa từng nhắc đến đối phương.
Xe đỗ vào sân viện, Mẫn Hy thu lại cảm xúc, cầm chiếc bánh size 12cm đi tìm anh trai.
Mẫn Đình đang ở thư phòng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, không kịp thu lại cuốn sưu tập vé lại, anh tự nhiên như không, đặt bút chì trong tay xuống, “Nhanh vậy sao.” Đưa tay ra. “Cho anh xem bánh.”
Mẫn Hy liếc thấy cuốn sưu tầm vé trên bàn, rốt cuộc anh trai vẫn không nỡ cho vé máy bay có tên cô vào máy huỷ giấy.
Cô đi qua, đặt bánh lên bàn, chiếc bánh với màu sữa làm chủ đạo, dùng cánh hồng trắng điểm xuyết, thanh thoát nhã nhặn. Trong hộp bánh kem có kèm theo đĩa và dĩa.
“Anh thử em, ngon hơn lần anh ăn ở Thượng Hải đấy.”
Mẫn Đình bày bánh kem ra, lấy điện thoại chụp vài tấm.
Mẫn Hy thuận tay lấy cuốn sưu tập vé trên bàn, ở trang trước mặt có hai tấm vé được đánh một dấu tích không lớn không nhỏ bằng bút chì, cô lật về trang trước, mấy trang trước cũng đều có, cô đếm qua, tổng cộng có tám tấm vé được đánh dấu tích.
“Anh, anh đánh dấu làm gì? Sao lại còn tích một cái vậy?”
Bị cô phát hiện nhưng Mẫn Đình không hề hoảng loạn, có lẽ cô không đoán được ý đồ của anh.
Anh nhàn nhạt nói: “Anh dựa theo số ngày trên vé để mua sổ số, xem xem có trúng thưởng không, số nào mua rồi thì anh đánh dấu.”
“……” Mẫn Hy cười: “Sao anh lại nhàm chán vậy chứ.”
Mẫn Đình: “Quả thực rất nhàm chán.”
Mẫn Hy đặt cuốn sưu tập vé xuống, bây giờ có thể bình tĩnh đối diện với những tấm vé này rồi.
“Anh, em muốn thương lượng với anh một chuyện, sau này để em tự lái xe, không cần phải để tài xế đi cùng em nữa.”
Sắp xếp cho cô không phải là tài xế bình thường, mà là vệ sĩ chuyện nghiệp, phụ trách an toàn cho cô, còn phụ trách cả việc thống kê số lần Phó Ngôn Châu đến thăm cô, đương lên, không chắc đã thống kê được đầy đủ, điều này chỉ có thể trách Phó Ngôn Châu không may.
Giọng điệu của Mẫn Đình không cho phép từ chối: “Trong vòng một năm em đừng có nghĩ tới điều này. Nhỡ hôm nào đó em lái xe mà thất thần, có nghĩ đến hậu quả hay không? Cho dù có túi khí an toàn, nhưng em cũng chịu đủ.”
Mẫn Hy chỉ đành thôi, tranh biện cũng không có kết quả, có những chuyện anh trai sẽ không nhún nhường, ví dụ như an toàn của cô.
Mẫn Đình chụp ảnh bánh kem xong, đặt điện thoại xuống đi cắt bánh.
Mẫn Hy cũng lấy một chiếc đĩa bánh, cắt một miếng bánh lớn, dựa vào mép bàn ăn.
“Khi nào một nhà bốn người chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”
Có những chuyện vẫn phải đối mặt, bây giờ nhìn có vẻ bình tĩnh, bố mẹ đều được giải thoát, nhưng vết thương vẫn không thể liền lại được.
Mẫn Đình cũng định như vậy, trước đó em gái vẫn đi công tác nên anh không sắp xếp.
“Gần đây bố đi công tác ở nước ngoài, đợi ông ấy về.”
—
Hôm sau đi làm, Mẫn Hy vừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn, rất ít khi thất thần.
Họp cả một buổi sáng, sau giờ nghỉ trưa, cô lên lầu báo cáo công việc cho Dư Trình Đàm.
Sắc khí của cô tốt hơn trước khi đi công tác rất nhiều, Dư Trình Đàm vừa nhìn đã nhận ra.
Hôm nay không pha cà phê, Dư Trình Đàm lấy một ly nước ép dưa hấu lạnh từ trong tủ lạnh ra cho cô.
“Ép nhiều nên không uống hết, em uống một ly không?”
Trời nóng, Mẫn Hy cũng muốn uống một ly nước ép lạnh, “Cảm ơn anh.”
Về chi tiết dự án, Dư Trình Đàm hiểu được đại khái, anh quan tâm về việc sắp xếp cụ thể của buổi họp báo ra mắt khoản xe mới.
Mẫn Hy cắm ống hút, không uống, báo cáo công việc trước: “Buổi ra mắt mẫu xe mới được tạm định vào ngày 22 tháng 10, ngày này do Thịnh Kiến Tề quyết định, sau này liệu có thay đổi gì không bây giờ cũng khó nói.”
Về phong cách trang trí của buổi họp báo, đề cao phong cách đơn giản, thanh thoát.
Chủ đề là: Bứt phá bản thân và cuộc đời mới.
“Danh sách những bên truyền thông được mời đến buổi họp báo, em sẽ tìm bộ phận truyền thông để bàn giao sau.”
Dư Trình Đàm gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó nhưng điện thoại Mẫn Hy rung lên, cô nhìn qua, là số của Chử Dật, cô cúp máy trước.
“Không còn việc gì nữa.” Dư Trình Đàm để cô về bận việc trước.
Đi ra từ phòng làm việc của sếp, Mẫn Hy gọi lại cho Chử Dật.
Bây giờ Chử Dật đang ở dưới lầu của công ty Gia Thần, anh bận việc đi ngang qua, hỏi cô có đang ở công ty hay không, thiệp mời cưới vẫn luôn ở trên xe anh, lúc nào cũng chuẩn bị.
“Có, anh lên đây đi.”
Về đến phòng làm việc, Mẫn Hy pha trà cho Chử Dật, lại nhanh chóng thu dọn một chút, trên bàn bày đầy văn kiện, cô chồng thành hai chồng.
Vừa thu dọn xong, Chử Dật gõ cửa, nở nụ cười bước vào: “Không cần dọn đâu, phòng làm việc của anh còn bừa hơn của em.”
Mẫn Hy cười: “Em đây là đang xây dựng hình tượng mà.” Đưa trà cho anh.
Mẫn Hy biết ngày kết hôn của Chử Dật đã được quyết định, anh đã từng nói qua điện thoại, hôm nay gặp mặt lại chúc mừng anh thêm lần nữa.
Chử Dật đặt tấm thiệp mời lên bàn: “Đưa cho em không phải bảo em tham dự hôn lễ, là hy vọng anh có thể đem đến chút may mắn, đây là tấm thiệp mời đầu tiên đấy.”
Nó có ý nghĩa khác.
Mẫn Hy mở tấm thiệp ra, nghiêm túc đọc mỗi câu chữ trên đó, không giống thiệp mời, chính xác mà nói là một tấm thiệu chúc phúc cô. Có lẽ Chử Dật lo lắng cô nhìn thấy buổi lễ kết hôn sẽ đau lòng, nói không chừng còn sẽ gặp phải Phó Ngôn Châu, vì vậy mới không mời cô tham dự hôn lên.
Cô gập tấm thiệp lại, cười nói: “Ngày anh kết hôn dù thế nào em cũng phải có mặt để chúc phúc, không thì tiếc nuối lắm. Yên tâm, em không có yếu đuối như vậy.”