Bó hoa hồng đã được vận chuyển bằng đường hàng không đến Paris vào ngay đêm hôm đó, tất cả các tủ lạnh trong căn hộ của Mẫn Đình đều được dọn sạch để chứa những bông hồng trắng này.
Bữa tiệc trên du thuyền kéo dài hai ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Mẫn Hy trở về. Hai ngày qua cô ngủ chưa được ba tiếng, lên máy bay bèn tranh thủ ngủ bù.
Phòng nghỉ chuyên dụng trên máy may có hai giường đơn, bên trong còn có phòng tắm riêng. Mẫn Hy không ngủ trong phòng nghỉ, sô pha và giường bên ngoài khu vực làm việc cũng vô cùng thoải mái, cô ngủ thiếp đi trên sô pha, phía đối diện là bàn làm việc của Phó Ngôn Châu.
“Hy Hy, có muốn ăn chút đồ ăn khuya không em?”
Không có ai trả lời.
Phó Ngôn Châu đang xử lý email, quay sang nhìn cô, cô đang đưa lưng về phía ngoài, hai tay buông thõng xuống, cũng không cầm điện thoại.
Anh đứng dậy đi tới, kéo tấm màn che cửa sổ xuống, đặt gối dưới đầu cô. Ban nãy cô tắm rửa gội đầu dùng đồ của anh, không chỉ thơm tho mà còn có cảm giác mát mẻ sảng khoái.
Anh bế cô lên, điều chỉnh tư thế ngủ cho cô, sau đó thắt dây an toàn lại.
Mẫn Hy ngủ say, trong lúc đó cũng không bị làm cho tỉnh.
Phó Ngôn Châu quay lại trước máy tính, tiếp tục đọc email.
Tiểu Thường báo cáo lại tình hình gần đây của Bội Thanh Ngữ, bao gồm cả động thái của đối thủ cạnh tranh cho anh. Trong sự kiện Song Đán, Phong Nhã đã tăng cường tổ chức hoạt động marketing, chương trình khuyến mãi một bộ ba chai dầu gội kiềm dầu, giá trung bình một chai rẻ chưa từng có.
Trong thời gian diễn ra sự kiện, doanh số bán hàng của nhóm khuyến mại này đứng đầu trong tất cả chuỗi các cửa hàng chính thức của Phong Nhã.
Tất cả các kênh offline cũng đồng loạt tung ra các voucher khuyến mãi, giá đắt hơn một chút so với giá trực tuyến, nhưng lợi thế giá vẫn còn khá rõ ràng.
Bội Thanh Ngữ không đủ khả năng để cạnh tranh trong cuộc chiến giá cả với một doanh nghiệp lớn mạnh như Phong Nhã.
Phó Ngôn Châu trả lời Tiểu Thường: [Mẫn Hy nói như thế nào?]
Tiểu Thường cũng đã gửi email cho Mẫn Hy, Mẫn Hy chỉ trả lời một câu: [Không vội, chờ chúng tôi về nước, chúng ta cùng mở họp.]
Hành động lần này của Phong Nhã khiến anh choáng váng, làm sao có thể không sốt ruột được, thế nhưng bản thân anh không hiểu gì về kinh doanh, cũng không có chút kinh nghiệm gì, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.
Anh gửi nguyên văn câu trả lời của Mẫn Hy cho Phó Ngôn Châu, vội vàng muốn biết một nhà lãnh đạo kinh doanh cấp cao như Phó Ngôn Châu sẽ ứng phó với cuộc chiến giá cả như thế nào.
Phó Ngôn Châu: [Cứ làm theo những gì Mẫn Hy nói. Không cần nóng vội.]
Tiểu Thường: “…”
Sao trạng thái của ai cũng tốt vậy.
Anh ta đã sầu đến mấy ngày nay ngủ không ngon, nếu cuộc chiến giá cả của Phong Nhã vẫn cứ tiếp diễn, Bội Thanh Ngữ sẽ rơi vào thế bị động. Anh ta cũng hiểu rõ, Chúc Du Trác am hiểu nhất chính là giúp nhiều khách hàng chiến thắng trong cuộc chiến giá cả. [Phó tổng, anh định khi nào nào sẽ mở họp?]
Phó Ngôn Châu xem lại lịch trình của mình, rồi xem lịch trình của Mẫn Hy, sau đó nhờ Tiểu Thường đi thông báo: [Mười giờ sáng ngày mùng mười sẽ họp.]
Tiểu Thường nghe được tin mình còn phải chờ đợi trong lo sợ thêm tám ngày nữa, hai mắt chợt tối sầm lại.
Phó Ngôn Châu xử lý xong email cuối cùng, anh xoa xoa thái dương.
Anh lại quay sang nhìn Mẫn Hy, thấy cô vẫn nằm nguyên một tư thế ngủ, có thể là do quá mệt mỏi, cũng không cả trở mình. Trong khu vực làm việc còn có một chiếc ghế sô pha dài, anh định ngủ trên đó nên đi vào phòng nghỉ bên trong lấy gối và chăn.
Trên chiếc bàn phụ trong phòng nghỉ có một chiếc cốc thừa, Mẫn Hy đã cắm một cành hồng vào đó, tạo thêm chút sức sống cho căn phòng.
Anh vừa mới lấy áo ngủ ra, còn chưa kịp thay, đột nhiên dưới chân loạng choạng, chiếc cốc trên bàn bên cạnh rơi xuống đất, nước bắn tung toé dưới sàn, cành hoa rơi xuống chân anh.
Cảm giác xóc nảy càng trở nên mạnh mẽ hơn, anh nhận ra rằng có lẽ máy bay đã gặp phải một luồng không khí mạnh.
Sau khi lảo đảo trái phải, Phó Ngôn Châu lao vọt tới khu vực làm việc.
Mẫn Hy bất ngờ tỉnh giấc, lúc đầu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, đến khi bị đẩy đến mép sô pha, được dây an toàn giữ lại, cô mới giật mình nhớ ra bản thân đang ở trên máy bay.
Trong khoang rất tối, Phó Ngôn Châu không có ở đây.
“Hy Hy!”
“Anh mau ngồi xuống! Mẫn Hy bám chặt vào đai an toàn, cô đi máy bay nhiều nên cũng thường xuyên gặp phải luồng không khí mạnh dẫn tới xóc nảy, nhưng lần này đặc biệt lớn, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Em không sao! Anh hãy tìm một cái ghế rồi ngồi xuống!”
Lại một trận xóc nảy dữ dội khác kéo đến, Phó Ngôn Châu còn chưa đi được tới bên cạnh Mẫn Hy đã bị hất sang bên kia, đụng vào bàn làm việc.
Bất chấp cơn đau đớn, anh nắm lấy lưng ghế rồi ngồi xuống.
Mẫn Hy thấy anh thắt dây an toàn, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lo lắng: “Đụng phải đâu rồi?”
Phó Ngôn Châu nói: “Không có bị đụng.”
Cùng lúc đó, vài người tiếp viên hàng không cũng chạy tới.
Máy bay gặp dòng áp suất thất thường, bên dưới là những ngọn núi tuyết.
Cả hai người đều đã thắt dây an toàn, Phó Ngôn Châu ra hiệu bảo họ quay về và ngồi xuống.
Sự lắc lư vẫn tiếp tục.
Phó Ngôn Châu cố gắng đánh lạc hướng lực chú ý của Mẫn Hy: “Trước kia em đi máy bay có gặp phải máy bay lắc lư không?”
Mẫn Hy gật đầu, nói: “Có một lần thời gian máy bay xóc nảy khá lâu, lúc ấy em đã nghĩ, nếu anh ở bên cạnh em, nhất định em sẽ nhân cơ hội này mà ôm lấy anh không buông.”
Bây giờ hai người cách xa nhau, Phó Ngôn Châu có đưa tay cũng không vươn tới được chỗ cô.
Máy bay lắc lư kéo dài gần hai phút rồi mới qua đi.
Phó Ngôn Châu tháo đai an toàn ra, bước tới chỗ cô.
Trái tim Mẫn Hy vẫn đập mạnh, cô nắm lấy cánh tay anh.
“Không sao đâu.” Phó Ngôn Châu tháo đai an toàn trên ghế sô pha, kéo cô dậy, may mà sau khi cô ngủ thiếp đi anh đã thắt dây an toàn cho cô, nếu không cô sẽ bị hất khỏi sô pha mất.
Anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, Mẫn Hy ôm chặt cổ anh.
Phó Ngôn Châu xoa xoa lưng cô, bộ đồ ngủ vừa ẩm vừa nóng, trán cô cũng lấm tấm mồ hôi.
Trên mặt sàn là một mảnh hỗn độn, bánh ngọt, cà phê, còn có văn kiện rơi rải rác khắp nơi, có mấy tập văn kiện còn bị Phó Ngôn Châu giẫm lên.
Tiếp viên hàng không đến để xử lý vệ sinh sàn phòng và thông báo với họ rằng phi cơ đã bay qua núi tuyết.
Cho tới nay, đây là lần rung lắc mạnh nhất mà Mẫn Hy gặp phải, niềm an ủi duy nhất chính là Phó Ngôn Châu đang ở bên cạnh cô, cô cũng không quá sợ hãi.
Trong khi tiếp viên hàng không quét dọn sạch sẽ dưới bàn làm việc, Phó Ngôn Châu bế Mẫn Hy lên.
Mẫn Hy: “Em tự đi được.”
Vừa rồi anh bị hất văng qua, đụng vào bàn làm việc, cô lo lắng có thể chỗ nào đó trên người anh bị đụng phải.
Phó Ngôn Châu đặt cô lên ghế ngồi, thắt đai an toàn trước.
Mẫn Hy nắm chặt tay anh, “Lần sau nếu gặp phải rung lắc như vậy, anh đừng chỉ lo tới tìm em mà hãy tìm một chỗ ngồi xuống trước.”
“Anh không sao.”
Vừa rồi lắc lư kịch liệt mất mấy chục giây, đến giờ Phó Ngôn Châu vẫn còn sợ hãi.
Khi tâm trạng cô ổn định trở lại, anh mới buông tay cô ra.
“Anh đi đâu vậy?”
“Nửa phút nữa anh sẽ quay lại.”
Phó Ngôn Châu bước nhanh vào phòng nghỉ bên trong, nhặt chiếc cốc trên mặt đất cùng bông hoa hồng kia, nước đổ ra đã bị tấm thảm hút hết, anh đi rót nửa ly nước và cắm lại hoa vào cốc.
Không dừng lại thêm nửa giây, anh xoay người lại quay lại khu vực làm việc.
Mẫn Hy đẩy tấm che nắng của cửa sổ lên, mặt đất có hiện ra những chấm sáng, không biết họ đang đi ngang qua trấn nhỏ hay thành phố nhỏ nào.
Phó Ngôn Châu đi tới bên cạnh cô, “Hy Hy, em ngủ thêm một lát nữa đi, anh trông em ngủ.”
Từ ngoài cửa sổ, Mẫn Hy thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn anh, đang định nói không muốn ngủ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Em có cắm một cành hoa trong cốc.”
Phó Ngôn Châu: “Anh đã nhặt lên rồi, hoa không bị hỏng.” Anh cúi người xuống, định điều chỉnh chỗ ngồi cho cô, “Nếu em không muốn lên giường thì ngủ trên ghế nhé.”
Mẫn Hy hỏi: “Công việc của anh xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy vào phòng nghỉ, anh cũng ngủ một chút đi.”
Giường đôi trong phòng chờ được ghép lại với nhau từ hai chiếc giường đơn, mỗi giường đều có đai an toàn.
Trải qua trận xóc nảy vừa rồi, chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới ngủ ngon giấc.
Việc đầu tiên Mẫn Hy làm khi nằm trên giường là kiểm tra xem đai an toàn có được thắt chặt hay không, cô xoay người đối mặt với anh.
Phó Ngôn Châu tắt đèn, “Gối đầu lên cánh tay chứ?”
Mẫn Hy ngẩn ra, hơn một năm không gối, cô đã quên mất cảm giác nằm trong lòng anh là như thế nào rồi, trong lòng chợt dâng lên chút chua xót, cô cố kìm xuống.
“Không cần đâu, anh cũng ngủ một giấc đi.”
Dư âm của trận rung lắc vừa rồi vẫn còn đó, không ai có tâm tư nghĩ chuyện lãng mạn nữa.
Mẫn Hy quá mệt mỏi, đầu óc suy nghĩ lung tung một hồi, rất nhanh ý thức dần trở nên mơ hồ.
Phó Ngôn Châu chờ hô hấp của cô đã ổn định, anh mới dịch sang bên cạnh cô, nâng đầu cô lên, luồn cánh tay của mình qua cho cô gối. Khi anh ôm cô vào trong vòng tay lần nữa, có cảm giác như thời gian đã qua rất lâu.
Trời sắp sáng, cũng đã sắp hạ cánh xuống Paris.
Mẫn Hy mở mắt, người bên cạnh đã dậy, trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước.
Phó Ngôn Châu ăn mặc chỉnh tề xong mới đi ra, hỏi Mẫn Hy: “Em ngủ thế nào?”
“Cũng ổn.” Cô mơ một giấc mơ, bị doạ tỉnh.
Mẫn Hy lại nằm trên giường bình tĩnh thêm vài phút, sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, lúc đi qua Phó Ngôn Châu, cô bèn ôm anh.
Phó Ngôn Châu đang cái cúc ống tay áo, đột nhiên nhíu mày, cô ôm eo anh đúng chỗ hôm qua bị đụng phải.
Cô ôm một hồi rồi mới buông ra, lúc cô buông tay, anh thầm điều chỉnh hô hấp.
Trời đã sáng, họ bình an hạ cánh,
Khi xuống máy bay Mẫn Hy mới nhìn thấy tin nhắn của Mẫn Đình, anh đến sân bay đón cô.
Ở sảnh lớn khu quốc tế, trong nhóm người đông đúc, từ xa xa Mẫn Hy đã nhìn thấy anh trai, nghĩ đến hai phút nguy hiểm trên không trung, khoang mũi cô không khỏi chua xót.
Lúc
ấy không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, nghĩ rằng cô và Phó Ngôn Châu còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn chưa hẹn hò tử tế được với anh, nghĩ rằng nhỡ cô gặp chuyện thì bố mẹ phải làm sao, Mẫn Đình sẽ đau khổ thế nào.
Trong hai mươi tám năm cuộc đời cô, số lần bố mẹ ở bên cạnh có thể đếm được, nhưng thời gian Mẫn Đình dành cho cô thì không.
Lát nữa đến trước mặt anh, cô phải ôm anh mới được.
Mẫn Đình không rảnh nhìn em gái, ánh mắt rơi trên người Phó Ngôn Châu, vừa mở miệng đã nói: “Tôi đón được người rồi, cậu đã có thể ra về.”
Mẫn Hy: “…”
Cảm xúc muốn ôm anh lập tức vỡ tan.
Phó Ngôn Châu quay sang nhìn Mẫn Hy: “Thấy ai so đo hơn rồi chứ?”
Mẫn Hy: “…”
Phó Ngôn Châu chiều nay bay đến Giang Thành, vốn định đưa Mẫn Hy về chung cư rồi ăn trưa cùng cô, nhưng kế hoạch đã bị Mẫn Đình phá hỏng.
Không để Mẫn Hy phải lựa chọn, anh ở lại trong quán cà phê ở sân bay vài tiếng, chiều nay đi Giang Thành.
—
Kỳ nghỉ giáng sinh kết thúc, công việc ở Paris của Mẫn Hy cũng đến hồi kết.
Chiều ngày mùng sáu, cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ, anh trai đặt vé về Bắc Kinh cho cô.
Mấy ngày nay lúc lúc Tiểu Thường lại gửi email cho cô, trong từng câu chữ đều thể hiện sự hoang mang lo lắng cho tương lai của Bội Thanh Ngữ, cuộc chiến giá cả của Phong Nhã lần này vô cùng mạnh mẽ, người bình thường không chịu được, Tiểu Thường cảm thấy áp lực cũng là chuyện bình thường.
Cô quyết định sẽ đến Thượng Hải một chuyến trước, gặp mặt giúp Tiểu Thường vơi đi nỗi lo.
Lịch trình của Mẫn Đình vẫn chưa kết thúc, tuần sau bận xong mới có thể về nước.
Mẫn Hy đang thu dọn hành lý, Mẫn Đình gõ cửa bước vào.
“Anh đổi vé bay sang Thượng Hải rồi.”
“Cảm ơn anh.” Mẫn Hy thả tim với anh trai.
Mẫn Đình không lập tức rời khỏi, đứng ở cửa phòng quần áo nhìn em gái thu dọn đồ đạc.
Mẫn Hy quay đầu lại, “Còn có việc gì sao?”
Mẫn Đình bất đắc dĩ thở dài: “Em cố gắng ở lại Thượng Hải ít vài ngày, về Bắc Kinh cho sớm.”
“Sao vậy ạ?”
“Bố mong em về để dẫn Phó Ngôn Châu đến nhà bà ngoại ăn cơm, như vậy thì ông ấy có thể gặp được mẹ rồi.”
“Lâu như vậy rồi mà…bố chưa gặp được mẹ lấy một lần sao?”
“Chắc vậy.”
Bố ở vị trí cao đã quá lâu, cho dù đã hạ mình xuống, nhưng mẹ vẫn chưa cảm nhận được nhiều sự chân thành.
Mẫn Hy hỏi: “Mùng mười về Bắc Kinh em còn có cuộc họp, chắc buổi tối sẽ có thời gian đến nhà bà ngoại.”
Sáng ngày hôm sau, cô ngồi chuyến bay đến Thượng Hải.
Lấy bịt mắt đeo lên, sau khi nhắm mắt lại trong đầu đều là Phó Ngôn Châu, đã năm ngày không gặp nhau rồi.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng, cô ngủ suốt dọc đường, bù lại những giấc ngủ mấy hôm nay thiếu.
Hôm nay Thượng Hải trời nắng, trời cao mây tạnh, khi đến khu vực nhà máy của Bội Thanh Ngữ đã là buổi trưa.
Nghe Mẫn Hy đến đây, Tiểu Thường từ phòng họp tầng hai chạy xuống, khi nhìn thấu cô, mặt mày hớn hở: “Mẫn tổng, trước lúc cô đến sao không gọi cho tôi, tôi đến sân bay đón cô!”
“Cũng không phải là người ngoài, không cần phải khách sáo.”
Đến giờ ăn trưa, Tiểu Thường vẫn chưa chuẩn bị gì, “Chúng ta ra ngoài ăn gì đơn giản một chút, gần đây có nhà hàng.”
“Hôm nay chủ yếu là bàn công việc, lần sau gọi anh cậu đi cùng.” Mẫn Hy chưa từng ăn cơm tại nhà ăn của Bội Thanh Ngữ, cô bảo Tiểu Thường dẫn đường cho mình.
Nói đến đối thủ cạnh tranh Phong Nhã, Tiểu Thường không giãn mặt ra được, hơn mười người trong đội ngũ bán hàng của họ không đọ được một người của Phong Nhã, mặc dù Phó Ngôn Châu cũng tham dự quản lý một chút, nhưng chủ yếu tinh thần và sức lực vẫn phải dành cho các hạng mục của tập đoàn Lăng Vũ, gần như không có thời gian hỏi thăm Bội Thanh Ngữ.
Mấy tháng gần đây, anh lợi dụng thời gian buổi tối để học về kinh doanh quản lý, nhưng khi thực sự gặp đối thủ khó nhằn, vẫn không biết xoay sở ra sao.
Bọn họ ngồi xuống chiếc bàn ở một góc, Tiểu Thường gọi vài món nổi bật của nhà ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tiểu Thường: “Không đoán được tiếp theo đây Quan hệ công chúng Trác Nhiên sẽ ra chiêu gì nữa.”
Chỉ mới đánh vào giá cả mà đã khiến Bội Thanh Ngữ khó chống đỡ được.
Mẫn Hy nói: “Trác Nhiên ra chiêu gì cũng không liên quan đến chúng ta.”
Tiểu Thường nghĩ hồi lâu cũng không hiểu, “Phong Nhã là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, bên phụ trách PR là Trác Nhiên, chúng ta phải biết mình biết ta chứ.”
Mẫn Hy ôn nhu nhấn mạnh: “Chúng ta phải đối diện là người tiêu dùng có chất tóc dầu, không phải là Phong Nhã, càng không phải là Trác Nhiên.”
Tiểu Thường tiêu hoá trong giây lát, cảm thấy nghe hiểu rồi, nhưng hình như vẫn chưa hiểu.
“Tôi về sẽ nghĩ thêm.”
Ăn cơm xong, Tiểu Thường dẫn Mẫn Hy đến phòng thí nghiệm. Sản phẩm dưỡng da từ tinh chất hoa hồng trắng của Bội Thanh Ngữ được đặt vào ngày mười bốn tháng hai sẽ cho ra mắt thị trường, càng đến gần ngày ấy anh càng lo lắng.
Ở dưới tầng phòng thí nghiệm, Mẫn Hy dừng lại, cô hiểu được nỗi bất an trong lòng Tiểu Thường phỏng vấn trước khiến anh nổi tiếng nhanh chóng, nhưng vô hình chung cũng đem đến áp lực khổng lồ.
“Còn nhớ lần đầu tôi đến Bội Thanh Ngữ, anh ở đây nói cho tôi biết ước nguyện ban đầu khi nghiên cứu dầu gội kiềm dầu không?”
Tiểu Thường cười: “Nhớ chứ.”
Mẫn Hy: “Anh chỉ cần nhớ ước nguyện ban đầu khi nghiên cứu Bội Thanh Ngữ thì không ai là đối thủ của Bội Thanh Ngữ cả.”
Câu này khiến Tiểu Thường hiểu ngay lập tức, nhất thời không biết nói gì.
Mẫn Hy cười cười, “Không vội, hôm nay mới mùng tám, còn có đủ thời gian để chúng ta nghĩ cách, mùng mười mở họp chúng ta cùng thảo luận.”
Mãi cho đến chiều tối Mẫn Hy mới rời khỏi khu vực nhà máy của Bội Thanh Ngữ.
Còn hơn một tháng nữa là đến thời điểm sản phẩm dưỡng da chiết xuất từ hoa hồng trắng sẽ ra mắt thị trường, hôm ấy đúng vào lễ tình nhân, dùng điểm nào để tiến hành marketing, vẫn chưa được xác định.
Rời khỏi Bội Thanh Ngữ, tài xế hỏi cô về đâu.
Chung cư của Mẫn Đình cách đây khá xa, ở khu khác, còn phải qua sông sữa.
Mẫn Hy nghĩ ngợi: “Về chung cư trước kia tôi ở.” Căn chung cư ấy là cô và Phó Ngôn Châu cùng đứng tên, đã từng là nhà của họ.
Lúc kết hôn tất cả việc phân chia tài sản cùng lợi ích giữa hai nhà đều do Mẫn Đình xử lý.
Trước đó không lâu Mẫn Đình nói với cô, vẫn chưa huỷ liên kết lợi ích, tài sản cũng chưa chia, bởi vì Phó Ngôn Châu kéo dài không làm. Căn nhà này vẫn đứng tên cô và Phó Ngôn Châu, hai người cùng sở hữu.
Mẫn Hy gọi cho dịch vụ quản gia, nhờ bà ấy sắp xếp người qua dọn dẹp.
Quản gia nói với cô rằng căn nhà vẫn luôn được dọn dẹp định kỳ, hoa trong nhà cứ hai ngày lại được thay một lần. Chỉ là hơn một năm nay, hai vợ chồng họ không ai qua ở, nếu như không phải cuối tháng mười một nhìn thấy video của hai người họ ở sa mạc Gobi trên hot search, bà còn tưởng rằng họ sớm đã ly hôn rồi.
Về đến chung cư, tất cả vẫn giống hệt như trước kia.
Trên bàn làm việc trong thư phòng, chiếc ảnh cưới vẫn bày ở đó, ngay cả vị trí cũng không thay đổi. Phòng quần áo trong phòng ngủ, quần áo Phó Ngôn Châu mua cho cô treo thành một hàng. Trên chiếc gương chỗ bồn rửa mặt trong phòng tắm còn dán một tờ giấy ghi chú, Phó Ngôn Châu viết các bước tẩy trang lên đó.
Tắm bồn xong, Mẫn Hy mặc chiếc váy ngủ hai dây màu xanh nước biển của cô, nằm trong chiếc chăn quen thuộc lại xa cách, lúc lúc cô lại lật người, nằm xuống cũng không thấy buồn ngủ.
Nhìn trần nhà rồi thất thần, từng khoảnh khắc đã từng trong căn chung cư này hiện lên trong đầu cô.
Điện thoại vang lên, Mẫn Hy thu lại cảm xúc, là Phó Ngôn Châu gọi đến.
Phó Ngôn Châu tưởng rằng cô ở chung cư của Mẫn Đình, anh nói: “Anh đến Thượng Hải rồi, về nhà thay bộ quần áo rồi qua thăm em.”
Mẫn Hy mơ màng ngồi dậy, nhà mà anh nhắc đến chính là căn chung cư cô đang ở, “Không phải anh bảo anh còn ở Giang Thành tham gia tiệc rượu cuối năm nha?”
Phó Ngôn Châu: “Anh huỷ rồi.”
Mẫn Hy: “…”
Ngay sau đó, trong điện thoại cô nghe thấy tiếng anh mở cửa.