Đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn của cô ở trước mắt anh rất ảnh hưởng đến công việc.
Phó Ngôn Châu nhìn trái nhìn phải, trên tay vịn sô pha có chăn, anh kéo tới đắp lên cho cô, không hiểu tâm lý của cô: “Đặt chân trên đùi người khác có thể khiến em thấy thoải mái hả?”
Mẫn Hy hào phóng thừa nhận: “Ừm.”
Đăng nhập vào hộp thư, cô lại nói: “Cũng có thể ngăn ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già.”
Phó Ngôn Châu cạn lời mất một lúc lâu.
Nhiệt độ trong phòng không thấp như vậy, hai chân Mẫn Hy được bọc trong chăn, cô chê nóng.
Cô đá chăn: “Em không lạnh, lấy nó xuống, nóng quá.”
Phó Ngôn Châu vẫn thờ ơ, không chỉ không lấy xuống, còn đặt mấy văn kiện đè lên chăn ký tên, hai chân cô không thể nhúc nhích, rung cũng không làm rơi chăn được.
Anh thì thầm: “Lấy chăn xuống thì anh nóng.”
Mẫn Hy lúc ấy không kịp phản ứng lời này là có ý gì.
Phó Ngôn Châu ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên văn kiện, nghiêng mặt nhìn cô: “Trong lòng thoải mái hay cơ thể mát mẻ, em chỉ được chọn một cái, muốn tiếp tục để chân lên đùi anh, thì phải thành thật che chân, bằng không em bỏ chân xuống.”
Mẫn Hy bất giác, cái gọi là nóng của anh chính là khô nóng ở phương diện kia.
Cô không còn lộn xộn nữa, để anh tập trung làm việc.
Phó Ngôn Châu đóng lại tập văn kiện đã ký đặt sang một bên, cầm lấy một tập văn kiện khác rồi mở ra. Tay áo ngủ của anh trượt xuống, anh buông tài liệu rồi xắn lên.
Mẫn Hy vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đang xắn ống tay áo, vẫn xắn đến tận khuỷu tay, xem ra cơ thể vẫn khô nóng khó nhịn.
Cô ngồi dậy, kéo chăn ra, bỏ chân khỏi đùi anh, cuộn tròn trên sô pha.
Trên đùi đột nhiên nhẹ bẫng, Phó Ngôn Châu im lặng nhìn cô vài giây, cho rằng cô không chịu nổi nhiệt, không muốn đắp chăn nên mới bỏ chân xuống.
Hai người mỗi người chiếm một đầu của sô pha, ai làm việc người nấy.
Điện thoại di động của Phó Ngôn Châu rung lên hai đợt, điện thoại di động bị Mẫn Hy đè dưới chân, cảm nhận được sự rung động, cô cầm lấy đưa cho Phó Ngôn Châu, trong lúc vô tình liếc thấy hai chữ Chử Dật trên màn hình.
Cô đã từng nghe thấy cái tên này, đó là bạn cùng lớp trung học của anh.
Phó Ngôn Châu mở ra, Chử Dật gửi tới hai tin nhắn liên tiếp: [Chiều mai tôi đi đánh golf với bên khoa học kỹ thuật Thịnh Thời.]
[Khi nào cậu rời Giang Thành?Nếu có thời gian thì đi cùng?]
Phó Ngôn Châu: [Đã về rồi. Ngày mai tôi không rảnh.]
Trả lời xong lại nhìn chằm chằm tin nhắn đầu tiên, gần đây anh từng nghe qua cái tên khoa học kỹ thuật Thịnh Thời này, Mẫn Lộ có nhắc tới vào sinh nhật anh, nói Hy Hy đang phụ trách dự án của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, ngày đó còn phải đội mưa đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của họ.
Anh hỏi thêm một câu: [Nói chuyện hợp tác với Thịnh Kiến Tề?]
Chử Dật: [Không phải. Thịnh Kiến Tề vừa tiếp quản khoa học công nghệ Thịnh Thời, tôi định sẽ giành lấy hợp đồng quan hệ công chúng bên họ, coi như là tặng quà cưới cho Chúc Du Nhiên.]
Vốn là quà sinh nhật cho Chúc Du Nhiên, nhưng lại đột nhiên trở thành quà kết hôn.
Phó Ngôn Châu: [Sao lại gọi tôi đi cùng?]
Chử Dật nói thật: [Vốn Thịnh Kiến Tề đã quyết định thay đổi đối tác quan hệ công chúng hiện tại để ký hợp đồng với công ty của Chúc Du Nhiên, hẹn ngày mai gặp mặt để nói chuyện chi tiết.]
[Ai ngờ Thịnh Kiến Tề lại đột nhiên thay đổi, vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói tạm thời không có cách nào thay đổi đối tác quan hệ công chúng trước đó, không ký với Chúc Du Nhiên được. Tôi nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ đi sân sau.]
Thịnh Kiến Tề không thể không cho Phó Ngôn Châu mặt mũi được.
Chử Dật biết Phó Ngôn Châu bận rộn: [Cậu không rảnh thì thôi.]
Phó Ngôn Châu: [Vốn thật sự không rảnh.]
Nhưng bây giờ cần phải đi một chuyến.
Kế hoạch tạm thời thay đổi, Phó Ngôn Châu đành phải tăng ca xử lý công việc của chiều mai.
Bận rộn xong đã là 1 giờ 20 phút sáng.
Mẫn Hy sớm đã ngủ, chăn đè dưới người cô hơn phân nửa.
Anh túm lấy góc chăn, tắt đèn trần.
Phó Ngôn Châu mơ mơ màng màng vừa ngủ, Mẫn Hy ở bên cạnh lại bừng tỉnh.
Mẫn Hy bị ác mộng dọa cho tỉnh, mò lấy điện thoại nhìn đồng hồ, 1 giờ 28 phút.
Chi tiết cụ thể của giấc mơ cô không nhớ rõ, nhưng nỗi sợ hãi trong giấc mơ kéo dài đến tận lúc đã tỉnh, bình tĩnh lại một lát cô vẫn còn sợ, chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại hoảng loạn như vậy.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người bên cạnh, cách nhau nửa cái gối.
Mẫn Hy ngồi dậy, tới gần Phó Ngôn Châu, nhẹ nhàng nằm xuống gối của anh.
Động tác kéo chăn của cô đã đánh thức Phó Ngôn Châu, người còn chưa ngủ sâu.
“Em gặp ác mộng.” Cô giải thích trước khi anh mở miệng.
Chỉ vì gặp ác mộng, không phải vì muốn dán vào anh mà ngủ.
Phó Ngôn Châu bảo cô ngẩng đầu, anh đẩy gối qua, chia một nửa gối cho cô.
Mẫn Hy đối mặt với anh, cô nằm nghiêng, hơi thở hơi nóng bỏng phả trên mặt anh.
Hô hấp hai người gần nhau như vậy, Phó Ngôn Châu không cách nào ngủ được, mấy lần thử ngủ đều thất bại, anh giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: “Nằm ngủ thoải mái không?”
Cô nói: “Nếu cả hai đều nằm thẳng thì không đủ gối.”
“Không đủ gối thì em đừng gối.” Dừng lại, anh nói, “Gối lên cánh tay của anh.”
Gối đầu và cánh tay, Mẫn Hy đương nhiên chọn cái sau, cô nằm trong lòng anh, hơi thở rơi vào hõm vai anh.
Khi hô hấp tách ra, lúc này Phó Ngôn Châu mới miễn cưỡng có thể chìm vào giấc ngủ.
Anh kéo chăn đắp lên ngực hai người, cách một lớp chăn, cánh tay tự nhiên gác bên hông cô.
Ngày hôm sau, Phó Ngôn Châu tỉnh lại trước, anh nằm thẳng, Mẫn Hy gần như nằm sấp trên người anh mà ngủ, mặt dán vào ngực anh, chân phải gác lên người anh, nặng nề đè lên.
Cả đêm anh không ngủ được ngon, cả người mệt mỏi.
Trên đường đến câu lạc bộ golf vào buổi chiều, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi hai tiếng.
Đến nơi, lọt vào tầm mắt là màu xanh lá cây trải dài tít tắp, người cũng được thoải mái không ít.
Chử Dật đến sớm hơn anh, đang ở cửa sân nghỉ chờ.
“Hôm nay ân tình của cậu, tôi sẽ nhớ kỹ cả đời.” Chử Dật cười, đưa thuốc lá cho anh.
Phó Ngôn Châu nhận điếu thuốc: “Đừng vội cảm kích trước.”
Anh châm thuốc, hỏi Chử Dật: “Cậu giành dự án tặng Chúc Du Nhiên, Chúc Du Nhiên có biết không?”
Chử Dật phun ra làn khói, tự giễu cười: “Cậu còn không biết tính cô ấy sao? Nếu biết là tôi tặng thì làm sao cô ấy có thể nhận được.”
Khói phả trong gió, tan biến đi trong chốc lát.
“Thích nhiều năm như vậy, thật lòng chân thành gửi lời chúc phúc tôi vẫn có thể làm được.”
Phó Ngôn Châu hỏi vào chuyện chính: “Cậu có biết công ty đang phụ trách mảng quan hệ công chúng cho Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời không? ”
“Hình như là Quan hệ công chúng Gia Thần? Tôi không nhớ chính xác lắm. Ông chủ tên là Dư Trình Đàm thì phải.” Chử Dật không biết gì về mảng quan hệ công chúng này, ngoại trừ biết nhà Chúc Du Nhiên hoạt động về lĩnh này, những thứ khác anh ta đều không quan tâm.
“Vậy cậu có biết, người đang phụ trách hạng mục này của khoa học kỹ thuật Thịnh Thời là ai không?”
“Không rõ lắm.” Cũng không quan tâm.
Cuộc đối thoại ngày càng kỳ lạ, Chử Dật gạt tàn thuốc: “Là ai?”
Phó Ngôn Châu dập điếu thuốc mới chỉ hút được một ngụm vào gạt tàn, trầm giọng nói: “Là Mẫn Hy, vợ tôi.”
Chử Dật nghẹn họng, bị điếu thuốc trong miệng làm cho sặc.
Con mẹ nó nói nhảm thật.
Anh ta dở khóc dở cười: “Tôi thề, tôi thực sự không biết.”
Đối tượng liên hôn của Phó Ngôn Châu là con gái của Mẫn Cương Nguyên, em gái của Mẫn Đình. Chử Dật nghĩ không ra: “Tôi nghe nói Mẫn Đình cuồng em gái, sao lại nỡ để em gái đến công ty của người khác được, không sợ cô ấy chịu ủy khuất sao?”
Phó Ngôn Châu không đề cập đến Mẫn Đình, chỉ nói: “Mẫn Hy thích mảng này.”
Cô thích PR có thể là do ảnh hưởng từ Dư Trình Đàm, Dư Trình Đàm là người dẫn dắt cô vào nghề, đưa cô
từ nước ngoài trở về Quan hệ công chúng Gia Thần, bắt đầu từ chức vụ trợ lý mà từng bước đi lên.
Chử Dật cũng dập tắt điếu thuốc, không có tâm trạng hút nữa, hơi nóng ở cửa không ngừng phả vào mặt, “Vào bên trong cho mát.”
Nhân viên bảo an vẫn chờ ở cách đó không xa, Phó Ngôn Châu là thành viên cao cấp của câu lạc bộ, nhân viên bảo an có nhận ra anh. Cho dù không phải là thành viên ở đây, kiểu đàn ông khí chất thanh lạnh, quý phái, vô cùng ưu việt này, chỉ cần nhìn một lần cũng sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi quần tây, bên cạnh là thư ký Bạch và vệ sĩ, trong tay cũng không xách túi thể thao của câu lạc bộ, gậy chuyên dụng và áo golf cũng không mang theo, xem ra chiều nay không có hứng thú chơi bóng, nhân viên bảo an nghĩ trong lòng như vậy.
Phó Ngôn Châu và Chử Dật vào khu nghỉ ngơi, dưới sự dẫn dắt của nhân viên, họ đi lên lầu phòng VIP nghỉ ngơi.
Chử Dật nhìn đồng hồ đeo tay, mới hai rưỡi, anh ta hẹn với Thịnh Kiến vào lúc ba giờ rưỡi, khó trách Phó Ngôn Châu bảo anh ta đến sớm như vậy, thì ra là vì Mẫn Hy.
“Việc này lỗi ở tôi, tôi không nên chen ngang.” Chử Dật thành thật xin lỗi: “Có cơ hội cậu hãy giới thiệu Mẫn Hy cho tôi làm quen, tôi sẽ nhận lỗi với cô ấy.”
“Không cần thiết.” Phó Ngôn Châu lấy khăn ướt lau tay, cầm tách cà phê lên, hai chân vắt chéo trên sô pha, “Cậu hãy đem bí mật này nuốt xuống, đừng để Mẫn Hy biết.”
“Tôi không ngốc tới mức chưa đánh đã tự khai.” Cho dù đi tạ lỗi với Mẫn Hy, anh ta cũng biết là phải uyển chuyển một chút, Chử Dật vẫn có chừng mực, “Sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu.”
Vừa rồi chỉ hút nửa điếu thuốc, chưa đã cơn ghiền, anh cầm gạt tàn tới, lại rút một điếu.
Phó Ngôn Châu nhấp một ngụm cà phê: “Sau này nếu còn giành dự án PR của Gia Thần, các hạng mục khác mặc kệ, nhưng nế là Mẫn Hy phụ trách, cậu không được động vào.”
Chử Dật cười gượng: “Làm gì còn sau này? Không có sau này.” Chúc Du Nhiên sắp kết hôn, chẳng lẽ anh ta còn cố chết bám theo sao? “Cho dù thích đến mấy cũng phải có giới hạn, tôi hiểu, không thể gây rắc rối cho người khác.”
Càng nói trong lòng càng hụt hẫng, anh ta hít sâu một hơi rồi nhả ra ngụm khói.
Phó Ngôn Châu không tiếp lời anh ta, mà hỏi: “Bắt đầu từ khi nào cậu đã bàn tính tới khoa học kỹ thuật Thịnh Thời?”
Chử Dật: “Cũng mới là chuyện của tháng này, trong lúc vô tình nghe nói Thịnh Kiến Tề không hài lòng với công ty PR hiện tại, tôi nghĩ có lẽ đây là cơ hội, nên tìm người tiếp xúc với Thịnh Kiến Tề.”
Phó Ngôn Châu đại khái đã hiểu lần này Mẫn Hy đi công tác lâu như vậy là vì nguyên nhân gì, bởi vì Thịnh Thấy Tề muốn thay cô nên mới bị khoa học kỹ thuật Thịnh Thời làm khó dễ.
Chử Dật cảm thấy may mắn không thôi: “Cũng may là Thịnh Kiến Tề đổi ý, tôi thật sự giành dự án này cho Chúc Du Nhiên, về sau cũng không có mặt mũi gặp Mẫn Hy.”
Sắc mặt Phó Ngôn Châu vẫn bình tĩnh: “Cho dù cậu có giành dự án này cũng chẳng sao, cùng lắm thì tôi sẽ giành lại về cho Mẫn Hy.”
“…” Chử Dật cười, phụ họa nói: “Cũng phải.”
Bây giờ đã biết ý đồ thật sự của Phó Ngôn Châu, Chử Dật đột nhiên không xác định được là anh có hứng thú chơi golf hay không, vì thế dò hỏi.
Phó Ngôn Châu đặt ly cà phê xuống: “Xem hai người để học hỏi.”
Tối hôm qua khi anh quyết định tới đây, ngoại trừ suy nghĩ phải trực tiếp nói chuyện với Chử Dật, còn tính toán phân cao thấp với Thịnh Kiến Tề, kết quả lại có chuyện ngoài ý muôn, tối hôm qua cánh tay anh làm gối cho Mẫn Hy ngủ, hôm nay tay đau nhức, không dùng được lực, ảnh hưởng đến việc vung gậy đánh goft.
—
Chưa đến 4:30, Mẫn Hy đã đến câu lạc bộ golf.
Trong câu lạc bộ có hội sở để bàn chuyện làm ăn, cô đặt trước một phòng họp, trực tiếp trình bày phương án dự án cho Thịnh Kiến Tề.
Biển số xe của cô hôm nay bị giới hạn, đành lái xe việt dã của Phó Ngôn Châu tới.
Thư ký của Thịnh Kiến Tề không đến sân bóng, ở lại hội sở của câu lạc bộ tiếp đãi cô.
Hiện giờ thân phận Mẫn Hy không như trước nữa, cô không chỉ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Gia Thần, không thể chậm trễ được.
Đây không phải là lần đầu tiên thư ký thấy Mẫn Hy, hôm nay Mẫn Hy mặc bộ suit liền thân màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng rồi tô đôi môi đỏ, đẹp đến lạnh lùng xa cách.
“Mẫn tổng, hôm nay có thể cô sẽ phải chờ thêm một chút. Thịnh tổng đang chơi bóng với Phó tổng của tập đoàn Lăng Vũ.”
Mẫn Hy đang mở máy tính, bỗng chốc ngẩng đầu: “Phó Ngôn Châu cũng ở đây sao?”
Thư ký mỉm cười: “Đúng vậy.”
Mẫn Hy hơi bình phục lại tâm trạng, vậy chuyện cô dùng tiếng tăm của anh để lấy lại hạng mục, không phải sẽ không giấu được nữa hay sao?
Cô mở khóa điện thoại, nhanh chóng gõ mấy chữ: [Em hẹn gặp Thịnh Kiến Tề, nghe nói anh cũng đang ở câu lạc bộ golf, trùng hợp như vậy sao?]
Cô không tin có sự trùng hợp như vậy, anh và Thịnh Kiến Tề không quen biết nhau.
Phó Ngôn Châu nhanh chóng trả lời cô: [Không trùng hợp.]
Mẫn Hy thẳng thắn khai báo: [Em dùng tiếng tăm của anh để tiếp tục phụ trách hạng mục.]
Phó Ngôn Châu: [Anh biết. Cách ấy chưa chắc đã có tác dụng, hôm nay để anh giải quyết triệt để giúp em.]
Mẫn Hy chưa từng bộc lộ cảm xúc thực sự trước mặt anh, lúc này lại phá lệ: [Em còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ quan tâm đến công việc của em.]
Cô gửi thêm một tin nhắn: [Cảm ơn anh.]
Phó Ngôn Châu đi tới dưới ô che nắng ngồi xuống, câu cảm ơn kia của cô, anh tự thấy áy náy.
Lần này là từ chỗ Chử Dật anh mới biết được, trước đó quả thật anh chưa từng quan tâm tới công việc của cô.
Anh dặn dò thư ký Bạch: “Cô và tài xế cứ về trước, tôi chờ Mẫn Hy cùng về.”
Chưa từng đón cô tan làm, hôm nay anh sẽ đón cô.