Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ và Hoắc Lâm là ai?

Có thể nói tại lễ cưới này, ngoại trừ cô dâu và chú rể là nhân vật chính, thì người khác cũng chú ý đến một cặp đôi. Nếu như nói quá phận một chút… Mà cũng có thể nói, thậm chí ở đây có rất nhiều người để ý nhất cử nhất động của bọn họ, tập trung vào bọn họ còn nhiều hơn tập trung vào cô dâu chú rể.

Thật ra trợ lý Trương cũng sớm đoán ra được.

Nhưng hết cách, anh ta cũng đã khoe khoang với người nhà, nói có ông chủ tới tham dự hôn lễ. Mà anh ta vừa mới yêu chưa được bao lâu đã kết hôn, vợ mới cưới của anh ta học tài chính, nên đương nhiên cũng muốn gặp ông chủ trong truyền thuyết của anh ta.

Cho nên anh ta hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn, nếu như có thể, ai mà ngờ trong hôn lễ của mình lại không được làm nhân vật chính.

Nhưng chuyện ông bà chủ coi như bỏ qua, tại sao đến thời điểm quan trọng thì ông chủ nhỏ lại ầm ĩ muốn tham gia náo nhiệt!

~

Lúc Nam Từ phát hiện ra thì đã hoàn toàn mất đi khống chế, cô chỉ muốn giấu đi sự đau đớn của mình đến mức thấp nhất, nếu như có thể để Hoắc Lâm âm thầm đưa cô ra ngoài, không ảnh hưởng đến buổi hôn lễ là tốt nhất.

Nhưng sự thật không như cô mong muốn, cô hoàn toàn không biết mình và Hoắc Lâm lại bị nhiều người để ý đến như vậy, cô vừa mới có cảm giác đau bụng, vừa mới nói với Hoắc Lâm xong, thì bên kia có hai người nhân viên đi lại.

“Bà chủ, có phải sắp sinh rồi không? Tôi tôi… Xe tôi ở bên ngoài, để tôi đưa bà chủ đến bệnh viện!”

Một người khác đánh bả vai người kia: “Nói gì vậy? Ông chủ đương nhiên có chạy xe tới đây!”

Nói xong, lại nhìn Hoắc Lâm, vội vàng hỏi: “Có cần tôi giúp ông chủ bế bà chủ ra ngoài không?”

Nam Từ: “…”

Cô cũng đâu bị tàn tật! Bế cái gì mà bế!

Nam Từ đau đến mức đổ đầy mồ hôi, cau mày định mở miệng từ chối, thì đã cảm giác cơ thể cồng kềnh của cô đã được Hoắc Lâm bế lên.

Hoắc Lâm mặt mày không thay đổi nói với nhóm người vây quanh phía trước: “Tránh ra.”

Anh nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lúc Nam Từ ôm cổ anh, vùi đầu trong lồng ngực anh, lại nghe thấy giọng nói của anh có phần căng thẳng hơn ngày thường.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Nam Từ nhìn thấy anh căng thẳng đến như vậy, trong ấn tượng của cô, bất kể là trước
hay sau khi yêu, Hoắc Lâm lúc nào cũng rất giỏi che giấu cảm xúc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Từ mềm nhũn.

“Hoắc Lâm.” Cô chịu đựng cơn đau, nhỏ giọng gọi anh.

“Ừ?”

Lúc Hoắc Lâm đáp lại cô, bước chân anh cũng không hề dừng lại.

“Anh đừng vội, em không đau nhiều lắm đâu.”

Thần sắc Hoắc Lâm ngừng trệ, ánh mắt rủ xuống nhìn cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

“Ừ, anh không vội.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng bước chân anh vẫn nhanh như cũ, chỉ là từng bước chân anh bây giờ ổn định hơn.

~

Lúc Hoắc Lâm và Nam Từ đi ra ngoài, thì khách dự tiệc cũng đi ra theo hơn phân nửa.

Dù sao cũng là nhân viên làm việc dưới tay Hoắc Lâm, bây giờ bà chủ sắp sinh, không cần biết ông bà chủ có cần mình hay không, nhưng họ cũng không thể nào giả vờ giả vịt.

Cho nên trong lúc nhất thời, hiện trường hôn lễ đang rất náo nhiệt, bây giờ lại nhuốm một màu “Thê lương”, khiến trợ lý Trương khóc không ra nước mắt.

Trợ lý Trương hối hận muốn chết.

Ngày thường anh ta đã phải làm lá xanh bên cạnh ông bà chủ rồi, làm một vai phụ mệt nhọc lại không có tiếng tăm gì.

Nhưng ngày hôm nay! Ngày hôm nay! Ngày hôm nay!

Hôm nay là lễ kết hôn của anh ta! Cả một đời chỉ có một lần này! Vậy mà anh ta lại làm vai phụ cho ông chủ nhỏ!

Trợ lý Trương nhìn những bàn trống ở phía dưới, cực kỳ mất mặt với gia đình và cô vợ nhỏ, cảm giác buồn từ tận đáy lòng.

Nếu như sang năm anh ta lại bị trừ tiền thưởng vô cớ nữa! Thì anh ta lập tức từ chức! Từ chức!!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng anh ta thật sự không muốn.

Anh ta biết ông bà chủ không có người thân, trong thời khắc quan trọng như vậy, nếu như không được nhiều người quan tâm, thì cũng có chút đáng thương.

Cho nên anh ta lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Trần Tiến và Chu Khởi, thông báo bà chủ sắp sinh.

Sau khi làm xong những việc này, không chỉ gương mặt cô vợ nhỏ tối sầm, mà ngay cả ba mẹ anh ta và ba mẹ vợ cũng đều nhìn anh ta với vẻ không thể tin được.

Anh ta xấu hổ cười ha ha


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện