Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Lúc Quả Quả được ba tuổi, cuối cùng hôn lễ của Hoắc Lâm và Nam Từ cũng được tổ chức.

Sau khi quyết định ngày tổ chức hôn lễ, đám anh em lại bùng nổ trong Wechat.

Trần Tiến tài tiến bảo: Ai da, Hoắc Tam lại muốn kết hôn? Chúc mừng chúc mừng!

Trần Tiến tài tiến bảo: Sáng mai tớ đi chùa, lạy Bồ Tát thay cậu, cầu xin Bồ Tát phù hộ lần này không được xảy ra chuyện gì nữa, ha ha ha!

Trần Tiến không thấy ai để ý đến anh ta, cũng không giận, lại cợt nhả thêm vài câu.

Trần Tiến tài tiến bảo: Có phải mọi người muốn tẩy chay tớ không hả? Đáng tiếc, tớ là chủ phòng.

Trước đó chuyện này đã xảy ra một lần, Trần Tiến lanh miệng chọc Hoắc Lâm, Hoắc Lâm trực tiếp gọi Chu Khởi đá Trần Tiền ra khỏi phòng chat, Chu Khởi nghiên cứu nửa ngày, mới phát hiện phòng chat này do Trần Tiến lập ra, chỉ có anh ta đá người khác, còn người khác không có cơ hội đá anh ta ra khỏi phòng.

Cho nên sau đó, Trần Tiến càng có dịp mạnh miệng, thỉnh thoảng lại mở miệng khiêu khích đám anh em trong phòng chat, nhưng trên thực tế thì không có ai phản ứng lại.

Vậy mà hôm nay, Hoắc Tam lại có thái độ khác thương, mặc dù không nói đá Trần Tiến ra, nhưng cũng làm một hành động ngây thơ.

Chủ động thoát ra, đồng thời chặn Trần Tiến.

Trần Tiến: “…”

Sau đó anh ta điện thoại tới kể lể với Nam Từ, nhưng lúc tiếng chuông vang lên, Nam Từ đang bận tay làm đồ ngọt cho Đường Đường và Quả Quả, cho nên gọi Đường Đường nhìn một chút.

Đường Đường vừa thấy tên Trần Tiến, chủ động nhận thay mẹ.

Bên này Đường Đường còn chưa lên tiếng, thì đã nghe Trần Tiến khóc lóc, nói một đống, mà trong câu chữ còn cố ý thảm thương, nếu Nam Từ nghe thật, đoán chừng sẽ cảm thấy anh ta rất đáng thương.

Nhưng tiếc là người nghe máy là Đường Đường.

Trần Tiến nói một lúc lâu vẫn không thấy bên này đáp lại, lập tức hỏi: “Alo? Tiểu Nam Từ? Có đang nghe máy không?”

“Chú Trần Tiến, là cháu, Hoắc Tư Nam.” Đường Đường cực kỳ lễ phép: “Lời chú vừa nói cháu cảm thấy là đừng để mẹ cháu nghe thấy. Mẹ cháu tương đối ngây thơ, chú nói cái gì thì mẹ cháu sẽ tin cái đó, nhưng qua những gì chú nói, trong câu chữ đều có lỗ hổng, một khi mẹ cháu kể lại cho ba cháu nghe, thì cháu cảm thấy chú Trần Tiến sẽ còn thê thảm hơn, cho nên cháu đề nghị chú vẫn nên giữ yên lặng thì hơn.”

“…”

Trần Tiến thật sự cứng họng, sau khi cúp điện thoại, vẫn còn ngơ ngác nghĩ mãi không ra, rốt cuộc anh ta sao lại bị một đứa nhóc bảy tám tuổi nói đến mức á khẩu?

Mà bên này, sau khi Đường Đường thay ba chỉnh Trần Tiến, lại chạy qua bên Nam Từ đóng vai một thiên sứ nhỏ.

Nam Từ hỏi chú Trần Tiến gọi có chuyện gì, Đường Đường chỉ nói cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe ngóng một chút về hôn lễ.

Sau đó, nhìn Quả Quả đang chằm chằm nhìn bánh kem chảy nước miếng ở bên cạnh, trong lòng thầm thở dài, lấy khăn ướt lau tay cho em gái.

Hai năm nay Quả Quả càng lúc càng đáng yêu, mặc dù so với những cô bé khác thì Quả Quả có phần mập mạp hơn, nhưng lại không ảnh hưởng đến tướng mạo của cô bé.

Hơn nữa, do được hưởng gen trội từ cha mẹ, cho nên càng lớn càng xinh đẹp, quả thật là phiên bản thu nhỏ của Nam Từ.

Lúc này bàn tay nhỏ bị anh trai cầm, nhưng ánh mắt vẫn một mực nhìn bánh kem ở trên bàn.

Nhưng Quả Quả biết, con nít phải lễ phép, bất luận là ăn cái gì cũng phải được người lớn cho phép, bánh kem là do mẹ làm, cho nên mẹ là chủ nhân của bánh kem, mẹ chưa lên tiếng thì cô bé không thể động tay.

Thế là cô bé ngoan ngoãn ngồi ở đó, mắt lom lom nhìn, ngửi thấy trong không khí mùi ngọt ngào mê người, ngồi yên không nhúc nhích.

Đường Đường hết cách, nhịn không được, trực tiếp đặt bánh kem trước mặt Quả Quả.

“Ăn đi, ngay từ đầu mẹ đã nói là làm cho chúng ta, em quên sao?”

Nam Từ đang ở bên kia dọn dẹp, nghe xong câu này, vội vàng quay đầu lại.

Cô nhìn thấy đôi mắt trong veo mong chờ của Quả Quả, trong lòng mềm nhũn.

“Đúng đó, mẹ làm bánh kem này cho hai anh em, ăn đi.”

Quả Quả tủm tỉm dùng sức gật đầu: “Dạ!”

Tiếp đó, bàn tay mập mạp cầm cái nĩa, bắt đầu thỏa mãn ăn.

Mắt thấy mình đã ăn xong miếng bánh, cô bé lại đưa mắt liếc nhìn miếng bánh của Đường Đường, Nam Từ nhịn không được, ho hai tiếng.

“Quả Quả, có nhớ trước đó mẹ nói gì với con không? Cuối tuần này ba mẹ cử hành hôn lễ, con và anh hai đều tham gia, mẹ còn
đặt cho con một cái váy nhỏ xinh đẹp, đến ngày đó mặc nhé.”

“Dạ, Quả Quả biết!”

“Nên để mặc vừa cái váy nhỏ, thì hôm nay Quả Quả chỉ ăn một miếng bánh kem thôi nhé?”

Quả Quả khó xử, nhìn Nam Từ một chút, lại nhìn bánh kem một chút, cuối cùng rất khó khăn vươn ra một ngón tay.

“Quả Quả chỉ ăn thêm một miếng nhỏ nữa thôi có được không mẹ, Quả Quả chỉ ăn một miếng nhỏ thôi.”

Bộ dáng của con gái vừa mềm vừa đáng yêu, lúc này đang cầu xin cô khiến lập trường của cô cũng bị con bé làm dao động.

Đêm đó trước khi ngủ, Nam Từ nhớ tới chuyện này, chui vào lồng ngực Hoắc Lâm thở dài.

Hoắc Lâm hôn lên đỉnh đầu cô, hỏi: “Sao vậy bảo bối?”

“Không có gì, chỉ là em cảm thấy… Ai da, em chỉ muốn anh cưng chiều Quả Quả, còn em sẽ nghiêm khắc với con bé một chút, nhưng kết quả là em cũng bị biến thành người không có nguyên tắc.”

Hoắc Lâm cong môi cười: “Tiểu thiên sứ của chúng ta khả ái như vậy, ai mà nỡ nghiêm khắc với con bé chứ.”

Nam Từ trong nháy mắt lại nhớ đến gương mặt đáng yêu của Quả Quả, cũng cảm thấy Hoắc Lâm nói đúng, thế là cũng không còn xoắn xuýt nữa, ngược lại nhớ tới một chuyện khác.

“Lần này trợ lý Trương không có làm chuyện gì lộn xộn chứ?”

Hoắc Lâm biết cô muốn chuẩn bị hôn lễ, nhưng bởi vì gần đây Nam Từ quá bận rộn, vừa chăm sóc hai đứa nhỏ, lại còn vẽ bản thiết kế kiểu xe mới cho công ty, cho nên chuyện này được giao lại cho trợ lý Trương.

“Không có, không phải em đã nói rồi sao, nên cậu ấy không dám làm bậy đâu, nếu vượt quá mức em đưa ra thì cậu ấy phải tự bỏ tiền túi.”

Mặc dù ngoài miệng Hoắc Lâm nói vậy, nhưng trên thực tế anh vẫn ra lệnh cho trợ lý Trương chuẩn bị một lễ cưới xa hoa, bất kể là Nam Từ hay khách mời đến dự đều cảm thấy cả đời khó quên.

Dù sao trước đây anh cũng đã nói, bảo bối của anh là đáng giá nhất.

~

Một ngày trước hôn lễ, Nam Từ còn đang say trong giấc mộng, thì đã bị Hoắc Lâm bế ra khỏi chăn.

Cô mơ mơ màng màng để anh rửa mặt, sau khi lên máy bay rồi, cô mới có cảm giác là lạ.

“Không phải nói chỉ tổ chức ở khách sạn XX sao? Bây giờ là sao anh?” Nam Từ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay: “Cái này là xuất ngoại à?”

“Ừ, trợ lý Trương tìm được một hòn đảo nhỏ, nghe nói chi phí thấp hơn khách sạn, cho nên anh suy nghĩ tổ chức hôn lễ ở đó.”

“…”

Cô tin anh mới là lạ!

Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, mà lại nói không chừng người tham dự cũng đã được mời đến đó, cô phản bác nữa thì cũng hơi quá đáng.

Cuối cùng, cô rất trịnh trọng mở miệng: “Những cái khác em có thể chấp nhận. Nhưng có một điều là không được!”

“Hả?”

“Không thể tặng cho mỗi khách mời một viên kim cương một carat được!”

Hoắc Lâm: “…”

~

Đến đảo, Nam Từ trực tiếp được sắp xếp vào tầng cao nhất của khách sạn.

Trên đoạn đường đi gặp không ít đối tác làm ăn của Hoắc Lâm, mọi người thấy bọn họ đến, đều rất vui vẻ chúc mừng hai người.

Sau khi đến tầng cao nhất của khách sạn, Nam Từ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xung quanh hòn đảo tràn ngập cây xanh, trong lòng không ngừng tính toán chi tiêu cho buổi lễ.

Hoắc Lâm hiếm khi thấy bộ dáng tham tiền của cô, cười cười rồi ôm lấy cô từ đằng sau.

“Thôi được rồi, đời người chỉ có một lần, đương nhiên là phải dành cho em những thứ tốt nhất rồi.”

Nói xong, cánh tay vòng quanh eo cô hơi dùng lực, kéo cả người cô dính sát vào lồng ngực anh.

Gương mặt tuấn tú hướng về phía trước, môi mỏng nhẹ đặt lên cái cổ trắng như tuyết của cô.

“Thay vì suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt kia, thì chi bằng làm chút chuyện chính với anh đi.”

Nam Từ xoay người đấm lên bờ vai anh một cái: “Sau khi về nhà, anh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện