*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Nam Từ cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng.
Cảm giác này không bình thường, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục thì cô sẽ bị anh dắt mũi mất.
Không biết có phải cô thật sự bị ảo giác hay không, mà cô cảm thấy Hoắc Lâm đêm nay có một vẻ hấp dẫn khác người.
Anh giống như một thợ săn, cười cười cầm thức ăn dụ con mồi, kết quả tốt xấu thế nào thì anh không thèm để ý. Con mồi ở trong lòng sống chết thế nào thì cũng do anh quyết định.
Cho nên cô cực kỳ tin anh có thể lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Nhưng đối với cô, người đáng sợ nhất chính là Hoắc Lâm, mà cô thì lúc nào cũng nghĩ đến biện pháp đối phó với anh.
Nếu như đến lúc đó, cô dùng phương pháp anh dạy để đối phó với anh…
Nam Từ cảm giác không thể nào tiếp tục cái suy nghĩ đáng sợ này nữa, cô có chút chột dạ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vội vàng vàng muốn tránh thoát khỏi anh.
Nhưng cánh tay Hoắc Lâm vẫn ôm chặt bên eo cô, không buông tha.
“Còn chưa nói xong mà gấp gáp cái gì?”
Nam Từ khẽ cắn môi, không ngẩng đầu, tùy tiện nói: “Tôi không muốn gây chuyện, những việc tôi làm trước đó chỉ là muốn tự vệ thôi. Sau này người không hại tôi, thì tôi cũng không chủ động đi hại người.”
Hoắc Lâm không để ý lắm, nhíu nhíu mày, dựa mặt vào sau gáy cô.
“Vậy quên đi, chỉ cần có tôi thì không ai dám trêu chọc cô hết.”
Lời nói này khiến Nam Từ giật mình, cô cảm thấy bầu không khí không đúng, thế là giãy giãy, nói: “Hoắc tiên sinh, tôi buồn ngủ rồi.”
Hoắc Lâm cũng không làm khó cô, trực tiếp ôm cô về phòng ngủ.
Đêm đó, Nam Từ bị anh ôm ngủ một đêm, cô còn cho là mình sẽ không ngủ được, nhưng lại ngoài ý muốn ngủ rất ngon trong lòng Hoắc Lâm, ngủ một giấc say đến sáng.
Lúc tỉnh lại, Hoắc Lâm đã rời giường, cô nhìn vị trí bên cạnh hơi lõm xuống, cảm giác có chút không chân thật.
Hôm qua Hoắc Lâm rất kỳ quái, dễ giận lại dễ dụ, hơn nữa lại cười với cô.
Nụ cười cũng không giống bình thường, không u ám, nhưng lại cực kỳ vô hại hiền lành.
Cô luôn cảm thấy trước đây mình bị anh chơi đùa, mà bắt đầu từ hôm qua, lại thấy anh giống như đang giăng lưới, nhích từng xíu từng chút đến gần cô, hướng dẫn cho cô nhảy vào bẫy của anh.
Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại không hề để lộ ra bất cứ sơ hở hay khác thường.
Nam Từ thất thần suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ lại phải nhanh về nhà họ Nam.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ sáng! Trong lòng cô giật nảy mình, nhanh chóng xuống giường, vội vàng vào phòng tắm chuẩn bị về.
Lúc mở cửa ra còn phát hiện thấy bộ đồ hôm qua của cô đã được giặt sạch, còn có cả một bộ đồ lót sạch.
Nam Từ cảm thấy nóng mặt, những cái khác coi như không tính, nhưng Hoắc Lâm lại đi chuẩn bị cả đồ lót cho cô, điều này cũng khiến người khác xấu hổ!
Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, tranh thủ mặc vào, không ngờ lại cực kỳ vừa người cô, thậm chí còn thoải mái hơn rất nhiều.
Trong nội tâm cô cảm giác là lạ, càng khiến cô có những suy đoán bất an, cô không dám nghĩ thêm nữa, chỉ có thể ép buộc bản thân bình tĩnh.
Lúc cô xuống lầu, Hoắc Lâm đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách họp qua laptop, lúc này thần thái của anh không khác biệt hàng ngày. Hai tay đan xen, khuỷu tay tùy tiện khoác lên thành ghế salon.
Hai chân bắt chéo, cả cơ thể nhàn nhã dựa ra sau.
“Tôi lãng phí thời gian nghe nửa ngày, rốt cuộc mấy ông bảo hạng mục này quá khó, không còn cách nào khác sao?”
Nhân viên bên kia ấp a ấp úng, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí: “Chúng tôi họp bàn một đêm mới đưa ra kết luận này, tổng giám đốc, ngài nhìn…”
“Nhìn cái gì? Nhìn mấy ông đang lãng phí thời gian của tôi sao?”
Hoắc Lâm vẫn cười, thậm chí ý cười trên môi càng đậm, nhưng ánh mắt sau tròng kính lại xẹt qua một tia áp bức và nguy hiểm.
“Nếu mấy ông không làm được, vậy thì nhường cái ghế đó cho người khác đi.”
Bên kia
còn chưa đáp lại, anh trực tiếp cúp máy.
Nam Từ thấy anh tắt máy rồi, đi tới trước: “Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Lâm quay đầu nhìn cô, cảm xúc có vẻ như không bị ảnh hưởng vì chuyện mới nãy.
“Dậy rồi sao?”
Nam Từ gật đầu, nghĩ đến bây giờ đã mười giờ sáng, lập tức có chút vội vàng: “Vâng, chúng ta tranh thủ về nhà họ Nam đi.”
“Có tôi ở đây, cô gấp cái gì?”
Nói xong, đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc quay ra, trong tay anh là ly sữa bò và dĩa bánh mì.
“Ăn đi.”
Nam Từ không từ chối, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng cũng không ăn như hổ đói, nhai từng chút từng chút, giống như con thỏ đang gặm cà rốt.
Tâm tình Hoắc Lâm vui vẻ.
Vừa ra đến cửa, anh nói với cô: “Về nhà họ Nam rồi thì cô đừng lên tiếng, để tôi, ok?”
Nam Từ gật gật đầu.
~
Lúc Nam Từ trở về, dì Chu vui vẻ đi vào phòng khách: “Nhị tiểu thư về rồi ạ!”
Lúc ấy mẹ Nam đang pha trà cho Nam lão gia tử và ba Nam, nghe dì Chu nói, đáy mắt thoáng có chút hả hê.
Người còn chưa thấy đâu, bà ta lên tiếng mở miệng: “Con bé này cũng thật là, bởi vì ông nội mới nói hai câu đã giận dỗi rồi sao? Chưa gì đã học cái thói đi đêm không về nhà, chị gái nó lớn vậy, chứ chưa bao giờ không về nhà…”
Bà ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngậm miệng.
Bởi vì bà ta thấy Hoắc Lâm đi theo sau Nam Từ.
Nam lão gia tử và ba Nam cũng thật sự bất ngờ khi thấy Hoắc Lâm, bởi vì tuổi tác và thân phận của Nam lão gia tử, cho nên thái độ của Hoắc Lâm vẫn rất cung kính lễ phép với trưởng bối, dù sao ông cũng là cha nuôi của Hoắc Lâm.
Ba Nam thì khách sáo hơn nhiều, mặc dù ông ta có chức vụ trong công ty, nhưng quyền lực lại không lớn. Ông ta cũng biết, bởi vì đầu óc làm ăn của ông ta không nhạy, cho nên cũng không oán giận gì.
Mặc dù không có nhiều quyền lực, nhưng lại thường xuyên đi xã giao.
Cho nên sau khi nghe người ta nói, thì ông ta vẫn có cảm giác sợ Hoắc Lâm.
Nếu bỏ qua chuyện giữa Hoắc Lâm và nhà họ Hoắc, chỉ nói đến thủ đoạn trên thương trường, thì cũng khiến ba Nam và đám bạn hữu của ông ta thấy e ngại.
Cho nên nếu không thể trở thành bạn bè với Hoắc Lâm, thì cũng nên làm người xa lạ.
Tuyệt đối không nên đối đầu với Hoắc Lâm, nếu không thì chết lúc nào không hay.
Hoắc Lâm ngày thường đối xử với người ta cực kỳ lịch sự nhã nhặn, nhưng lại được chứng kiến những thủ đoạn độc ác trên thường trường của anh, nên đáy lòng ba Nam vẫn có chút e dè với Hoắc Lâm.
Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Lâm, ông ta sẽ chủ động chào hỏi, lần này cũng không ngoại lệ.
“Hoắc Lâm tới đó à, hôm nay sao rảnh rỗi vậy? Lâu lắm rồi không thấy cậu qua đây chơi.”
Mẹ Nam cũng ngồi một bên nói chen vào, biểu lộ không giống như lúc quở trách Nam Từ, còn cực kỳ thân thiết: “Trước đó Châu Châu còn nhắc đến cậu, hỏi sao không thấy cậu qua nhà chơi, con bé nói gọi điện thoại cho cậu thì cậu không nhận, lúc này cậu tới thì con bé lại đang ở nước ngoài mất tiêu.”
Mẹ Nam biết tình cảm của