Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ nhìn thấy bộ dáng này của anh, cả người đều cảm thấy sợ hãi tột độ.

Nếu như Hoắc Lâm thật sự tức giận, thì anh cứ mắng cô một trận thì có lẽ cô đỡ sợ hơn bây giờ.

Cô sợ nhất chính là trạng thái này của anh, rõ ràng rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ tươi cười nhã nhặn, có thể trong lúc vung tay nhấc chân sẽ khiến người khác cảm nhận được cơn tức giận của anh, nhưng không biết anh sẽ bộc phát lúc nào, và sẽ bộc phát như thế nào.

Cô sợ hãi lùi lại, thu hết can đảm mới dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Hoắc tiên sinh…”

Không biết sao Hoắc Lâm thấy cô lui lại mấy bước, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

“Tránh tôi?”

Hai chân Nam Từ cứng đờ, không dám lùi lại theo bản năng nữa, cứ đứng im một chỗ nhìn anh bước từng bước lại gần mình.

Hoắc Lâm rũ mắt, nhìn thấy hết phản ứng của cô, cuối cùng, lúc đi tới trước mặt cô, anh vươn hai cánh tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên bồn rửa tay.

Anh yên lặng nhìn cô, nét mặt lạnh nhạt: “Tiếp tục tránh tôi đi.”

Lúc nói chuyện, thân thể anh không ngừng cúi xuống, hai tay đặt hai bên khóa cô lại, nhìn tư thế có vẻ lười biếng tùy ý, nhưng khí thế lại không cho cô cự tuyệt.

Đương nhiên Nam Từ muốn cự tuyệt cũng không được.

Bây giờ cả người cô đang ở trạng thái lơ lửng, nếu ngửa ra sau sẽ bị té ra sau, còn hướng về trước lại có Hoắc Lâm, cho nên cô chỉ có thể run rẩy vịn vào hai cánh tay anh để giữ thăng bằng.

Thấy anh càng ngày tiến càng gần, cô không chịu nổi, rốt cuộc rũ mắt xuống, nghiêng đầu sang bên cạnh.

“Hoắc… Hoắc Lâm, đủ rồi…” Cô quýnh lên, quên gọi Hoắc tiên sinh, lại gọi thẳng tên anh.

Hoắc Lâm thản nhiên nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh.

“Đủ cái gì? Tôi còn chưa bắt đầu đâu.”

“…”

Nam Từ thấy anh không ngừng, đưa một tay chống đỡ trước ngực anh.

Lòng bàn tay cô ấm áp, mà vị trí cô chống lên lại là nơi trái tim anh, trái tim đập theo quy luật nhảy lên nhảy xuống trong lòng bàn tay cô, trong lòng cô xẹt qua một tia khác thường.

Cảm giác không đúng, Nam Từ vội vàng dời tay đi, kết quả vừa mới nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé đã bị Hoắc Lâm bắt được.

“Lộn xộn cái gì đó?”

Nam Từ cảm thấy cơ thể mất thăng bằng, lung la lung lay, thế là mau nói: “Thả tôi xuống!”

Hoắc Lâm lặng lẽ nhìn cô, thản nhiên mở miệng: “Cầu xin tôi.”

Nam Từ cắn môi, gương mặt bắt đầu xuất hiện vẻ uất ức, cuối cùng thỏa hiệp.

“Cầu xin anh đó.”

Anh không thả cô xuống, nhưng lại vươn một cánh tay vòng qua eo cô, giống như đảm bảo an toàn cho cô.

“Sao bây giờ lại ngoan vậy, lá gan lớn đêm hôm qua đâu?”

Nam Từ chống tay lên ngực anh, không trả lời.

“Sao?” Anh nhéo nhéo cái eo mềm mại của cô, giọng nói mang theo chút nguy hiểm.

Nam Từ rũ mắt, cái đầu nhỏ suy nghĩ vô số đáp án, cuối cùng chỉ nhẹ nói: “Tôi sợ.”

Ánh mắt Hoắc Lâm tối lại, mặc dù trong lòng anh đã đoán ra được lý do chạy trốn của
cô, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, vẫn không ngăn được khí lạnh tỏa ra toàn thân.

Một tay anh ôm eo cô, một tay nắm cằm cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.

“Sợ tôi?”

Cô nhắm mắt, sợ hãi gật đầu.

Anh cười cười, đáy mặt hiện lên sự ngang ngược.

Tiếp đó, anh cúi đầu xuống, môi mỏng dán sát bên tai cô, giống như đang thủ thỉ với người yêu.

“Vậy cũng phải ráng chịu.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô.

Cảm giác này quá mức lạ lẫm và kích thích, cô thậm chí còn cảm thấy khó chịu hơn lần trước.

Vành tai tê tê hơi đau, hô hấp cực nóng của anh thổi vào tai cô, cô cảm thấy toàn thân trên dưới như bị điện giật.

Cô mở miệng cầu xin anh, trong giọng nói mang theo nức nở:

“Hoắc Lâm, đừng…”

Hoắc Lâm không thèm để ý đến phản ứng của cô, môi mỏng vẫn đang nghiền ngẫm vành tai cô, sau một lúc khá lâu mới chậm rãi buông ra.

Hô hấp của anh có vẻ còn nặng nề hơn một chút, ánh mắt cũng tối sầm đi nhiều.

“Sợ tôi cũng phải chịu, cái gì tôi muốn, thì chưa bao giờ có hai chữ ‘từ bỏ’”

Nói xong, anh đưa tay xoa xoa vành tai đang đỏ ửng của cô, hài lòng.

“Vì vậy em đừng để tôi phát hiện ra em muốn chạy trốn tôi, nếu lặp lại một lần nữa…”

Nam Từ bất an nhìn anh, không nhúc nhích.

Giọng nói của anh mang theo sự uy hiếp: “Nếu lặp lại một lần nữa thì tôi sẽ giam em lại đó, đến khi nào em đồng ý làm vợ tôi, thì tôi mới thả em ra.”

Nói đến đây, anh cười cười, có chút lạnh lùng.

“Chỉ là đến lúc đó mọi người còn nhớ Nam nhị tiểu thư hay không thì rất khó nói.”

~

Nam Từ biết anh không nói đùa, anh nhất định sẽ giam cô lại.

Cho nên cô không thể chạy trốn, cô sợ mình sẽ chọc giận anh một lần nữa…

Đến lúc đó, hậu quả sẽ rất thê thảm.

Với lại cô cũng đã được tận mắt chứng kiến, làm gì còn ý định muốn bỏ trốn nữa, anh bố trí nhiều người canh giữ trước cửa nhà họ Nam như vậy mà. Lần này đã bị bắt được một lần, thì đương nhiên sẽ có thêm nhiều người canh giữ hơn.

Hiện tại cô nhìn thì có vẻ như được tự do, nhưng thực tế đã bị giam bên trong lồng chim, có bay nhảy làm sao cũng không thể thoát ra khỏi chiếc lồng, tội gì cô phải mạo hiểm giãy dụa.

Nhưng mà cô không 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện