Editor: Trà Đá.
“Chuyện thật ra chính là như vậy, cứu anh ta là bị động, còn chuyện trong quán ăn...”
Nam Từ nói đến đây, dừng một chút.
Hoắc Lâm nhìn cô nói chuyện, một mực trầm mặc không lên tiếng, lúc này thấy cô dừng lại, cũng không muốn nghe nữa, ngược lại cầm lấy cổ tay đang sưng của cô, khẽ hôn một cái.
“Còn đau không?”
Nam Từ cảm thấy lúc này anh đã bớt nguy hiểm, cho nên nhỏ nhẹ gật đầu, nói: “Một chút.”
“Xin lỗi em, hôm nay tôi không khống chế được cảm xúc.”
“...”
“Nhưng tôi không dám hứa chắc, lần sau nếu như thấy em có những cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, thì không biết tôi sẽ như thế nào nữa.”
Nam Từ rất bất đắc dĩ, cô cũng đã giải thích rõ ràng rồi, anh còn nghĩ cô có ý gì với Tần Dư chứ?
“Vì vậy,”
Hoắc Lâm lại trịnh trọng hôn lên cổ tay đang sưng của cô một cái nữa.
“Để không khiến tôi nổi điên nữa, thì sau này em nên cách xa những người đàn ông khác một chút.”
Không phải nhắc nhở, mà là khẳng định, hơn nữa còn mang theo tính uy hiếp.
Nam Từ cảm thấy đau đầu, cô hoàn toàn không muốn chủ động tiếp cận bất kỳ một người đàn ông nào, lấy đâu ra cách xa?
Chẳng lẽ anh muốn sau này cô cũng không được giao tiếp với người khác sao?
~
Tối hôm đó, Hoắc Lâm đưa Nam Từ về nhà họ Nam, sau đó quay về công ty, trợ lý đã đợi ở công ty một hồi lâu, thấy anh tới thì lập tức giao tài liệu cho anh.
Trong tài liệu, lời giáo viên nói cũng không sai biệt lắm so với Nam Từ, trong thời gian học tập cũng không giao lưu nhiều, trừ ngày đầu tiên đến trường gặp Tần Dư, thì sau đó cũng không tiếp xúc nữa.
Chỉ là...
“Cô nhi?” Hoắc Lâm đọc tài liệu, “Chắc chứ?”
Trợ lý gật đầu: “Chắc chắn, tôi có gọi điện thoại đến cô nhi viện lúc trước hắn ở, hắn đúng là cô nhi.”
Hoắc Lâm có chút cong môi: “Như vậy nói cách khác, hắn không có ba nghiện cờ bạc gì hết?”
Trợ lý không rõ ràng lắm: “Ông chủ, ngài nói gì?”
Hoắc Lâm không trả lời anh ta, mà dừng một chút, còn nói: “Đi điều tra thử đám lưu manh làm náo loạn ở bên ngoài trường là ai, hỏi bọn họ tại sao muốn đánh hắn.”
Trợ lý gật gật đầu, tiếp tục chờ ông chủ nói tiếp, nhưng Hoắc Lâm lại không nói gì nữa.
Anh ta không nhịn được, hỏi: “Ông chủ, vậy người này, ngài có muốn tôi xử lý một chút không?”
Hoắc Lâm buồn cười nhìn anh ta: “Xử lý cái gì?”
“Kiểu như nghĩ cách đẩy hắn ra nước ngoài, hoặc là làm gì đó...”
“Không cần.” Hoắc Lâm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tài liệu, “Loại người này tôi lười động thủ.”
Đáy lòng trợ lý tràn đầy oán trách, nhưng không dám nói ra.
Lúc này mới về nước chưa được bao lâu, đã phải lao tâm khổ trí đi điều tra tư liệu về nam sinh này, kết quả còn bị nói là không đáng nhắc tới?
Trợ lý bĩu môi, ông chủ nhìn trúng Nam nhị tiểu thư như vậy, sao lại không thèm để ý đến một nhân vật cản trở này chứ?
Quả nhiên, trợ lý còn chưa nghĩ xong, Hoắc Lâm giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói:
“Không cần xử lý hắn, nhưng cũng đừng để hắn tiếp tục học trong trường luyện thi, gọi giáo viên đuổi học hắn.”
Đáy lòng trợ lý cười trộm, quả nhiên!
Anh ta tranh thủ thời gian, trả lời: “Vâng!”
Sau khi trợ lý rời phòng, sắc mặt Hoắc Lâm dần dần trở nên nặng hơn.
Anh sở dĩ không nói trợ lý đi xử lý nam sinh kia, hoàn toàn bởi vì anh sợ mình ra tay, sẽ khiến Nam Từ có suy nghĩ không hay.
Hiện tại nam sinh kia đối với cô mà nói thì chẳng khác người đi đường là bao.
Chỉ khi nào anh ra tay, thì người kia vô tình trở thành người có dính líu với Nam Từ.
Con thỏ nhỏ trông thì bình thản lạnh lùng, nhưng xương bên trong lại cực kỳ lương thiện mềm mại.
Huống chi bây giờ cô còn e ngại anh, anh không thể khiến cô e sợ anh hơn nữa.
Nhưng cái sự bức rứt trong người anh không hề giảm.
Suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Khởi.
“Đi tập.”
~
Chỗ đó chính là câu lạc bộ quyền anh.
Hoắc Lâm cởi bỏ âu phục, trên người chỉ mặc áo thun ngắn tay màu đen, bên dưới mặc quần dài màu đen.
Anh tháo kính xuông, tóc tai gọn gàng ngày thường bây giờ có chút lộn xộn, vài sợi tóc rớt trước mắt, khiến anh trông cực kỳ hấp dẫn.
Chu Khởi tập luyện với anh hai tiếng đồng hồ, lúc này mệt mỏi dựa ra ghế.
Anh ta mở chai nước uống vài ngụm, rồi lướt mắt nhìn về phía Hoắc Lâm.
“Nhà họ Hoắc lại làm phiền cậu hả?”
Lời này vừa nói ra, anh ta đã cảm thấy không đúng lắm.
Hiện tại Hoắc Lâm đã không còn giống Hoắc Lâm trước kia, lúc trước người nhà họ Hoắc gây chuyện với anh, anh sẽ có chút không khống chế nổi cảm xúc. Lúc ấy chuyện anh thường làm chính là gọi đám anh em bọn họ đi chơi boxing.
Thế nhưng mấy năm gần đây, Hoắc Lâm càng lúc càng che giấu cảm xúc rất tốt, cũng ít khi rủ bọn họ đi phát tiết.
Cho nên lúc Chu Khởi nhận điên thoại của anh, còn có chút kinh ngạc.
Thấy sắc mặt Hoắc Lâm khá hơn một chút, Chu Khởi đưa anh một chai nước, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thần sắc Hoắc Lâm thản nhiên, tùy ý vặn nắp bình, nói: “Không có gì.”
Nói xong, anh ngẩng đầu uống hai ngụm nước.
Lúc này hai bên thái dương anh có chút mồ hôi, còn có mồ hôi chảy xuống cổ, lúc uống nước yết hầu lăn nhẹ.
Dáng vẻ Hoắc Lâm không có vẻ lịch sự ưu nhã như ngày thường nữa, mà mang theo một chút dáng vẻ hấp dẫn, quyến rũ, thu hút bao nhiêu ánh mắt hội viên nữ.
Chu Khởi nghe thấy anh nói, nhẹ “Ừ” một tiếng.
“Thời gian của tớ cũng rất quý giá, nếu cậu không nói thật thì lần sau đừng hòng rủ tớ ra ngoài.”
Hoắc Lâm không thèm để ý, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Không có cậu thì còn Trần Tiến.”
“...” Chu Khởi liếc anh một cái, suy nghĩ một chút, nói: “Cậu không nói thì tớ cũng đoán ra, những thứ cậu quan tâm rất đơn giản, một là công ty cậu. Nhưng tớ cũng là một cổ đông nhỏ trong công ty cậu, gần đây không nghe thấy có chuyện gì nghiêm trọng.... Thứ hai là nhà họ Hoắc, nhưng lâu nay cậu không về bên kia, bọn họ cũng không gây chuyện với cậu. Cuối cùng chỉ còn lại...”
Chu Khởi giống như nhớ ra được cái gì, nhìn về phía anh: “Chẳng lẽ bởi vì cô bé nhà họ Nam?”
Hoắc Lâm không nhúc nhích, nhưng rõ ràng sắc mặt có hơi chút biến hóa.
Chu Khởi vui vẻ, nói: “Đúng là vì cô bé đó sao?”
Vừa nói, anh ta khoác một chân lên đầu gối, trên người đầy vẻ vô lại.
“Có cần anh em tốt của cậu nghĩ cách giúp không? Tớ cảm thấy cô bé kia còn rất ngây thơ, cũng dễ tìm cách.”
Hoắc Lâm lạnh nhạt liếc anh ta: “Nghe nói gần đầy cậu theo đuổi một cô gái đến nỗi người khác còn tưởng cậu phá sản nữa đúng không?”
“...” Chu Khởi cảm thấy người anh em này không thể nói chuyện được nữa, quá độc, quả thật như muốn đâm nát trái tim anh ta.
Chu Khởi thấy Hoắc Lâm muốn đứng dậy đi, lại mau nói: “Tớ nói cậu nghe, để theo đuổi một cô gái có rất nhiều cách, nếu như cậu cứ tiếp tục duy trì cái bộ dáng giống ngày thường, thì cho dù cậu có tốt cỡ nào thì cô bé cũng bị cậu dọa chạy đó.”
Vừa nghe đến hai chữ “Dọa chạy”, sắc mặt Hoắc Lâm chìm xuống.
“Chạy đi thì bắt lại.”
Chu Khởi cà lơ phất phơ cười cười, nói: “Hoắc tam, chết cậu rồi.”
Thật sự không ngờ một tổng giám đốc Hoắc tàn nhẫn, không từ một
thủ đoạn, lại có một ngày thua một cô bé, hơn nữa nhìn dáng vẻ Hoắc Lâm có vẻ không muốn rút lui?
Khóe miệng Hoắc Lâm cười cười, giống như là tự giễu.
“Đúng vậy, tớ thật sự chết trong tay cô bé đó rồi.”
Hơn nữa anh lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
~
Sau lần đó, Nam Từ không còn thấy Tần Dư ở trường luyện thi nữa.
Điều này cũng nằm trong sự dự đoán của cô, với tính cách thích khống chế của Hoắc Lâm, thì anh chắc chắn không để người khác ở gần cô.
Nhưng chuyện này chỉ khiến cô suy nghĩ được mấy phút, Tần Dư chỉ là một “Người xa lạ” với cô, còn anh ta có quan hệ gì với Nam Châu, thì cô không rảnh cũng không có tâm tư suy nghĩ.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là từ ngày đó về sau, Hoắc Lâm cũng không xuất hiện nữa.
Thậm chí ngay cả tin nhắn Wechat hay điện thoại cũng không có.
Nam Từ có chút không hiểu, ban đêm còn suy nghĩ lung tung Hoắc Lâm bị làm sao, nhưng thời gian sau đó cô cũng đã quen dần, càng ngày càng tập trung vào việc học.
Đảo mắt đã tới tết nguyên đán.
Trường luyện thi cho nghỉ ba ngày, Nam Từ không thu dọn hành lý nhiều, chỉ mang một chút sách vở và tài liệu về nhà ôn tập.
Cô dự định trong thời gian ăn tết, trừ những trường hợp bắt buộc phải lộ diện, còn không thì cô chỉ ở trong phòng ôn tập, tránh thị phi.
Nhà họ Nam là gia tộc lớn, ngày bình thường thấy ít người lui tới, nhưng đến tết thì có rất nhiều người tới chúc tết.
Nam Châu đã về nhà trước cô hai ngày, nghe nói lúc cô ta ở nước ngoài quản lý nhà máy, đã ký được hai hợp đồng liên tiếp, lợi nhuận rất tốt.
Cho nên ngày hôm đó Nam Châu về nước, mẹ Nam cho là Nam lão gia tử ngầm thừa nhận Nam Châu, cho nên làm một bữa tiệc nhỏ.
Nam Từ hiểu rõ ý tứ của mẹ Nam, vào lúc Nam Châu không ở trong nước, mặc dù Nam Từ đã cố gắng giấu mình, nhưng vẫn không thoát khỏi cái danh Nam nhị tiểu thư. Sau đó Nam lão gia tử còn nhiệt tình cho cô mấy phần mặt mũi, trong lúc nhất thời, thanh danh nhị tiểu thư nhà họ Nam còn cao hơn cả Nam Châu, điều này sao có thể khiến mẹ Nam cam tâm được?
Cho nên lúc Nam Châu có chút công lao ở nước ngoài, bà ta hận không thể cho toàn thế giới biết con gái bà ta giỏi như thế nào, chỉ để ép danh tiếng của Nam Từ một chút.
Những điều này Nam Từ cũng hiểu, cho nên vào ngảy tổ chức tiệc, mẹ Nam giả vờ giả vịt khách khí với cô, hỏi cô có thể về nhà không, nhưng cô trực tiếp từ chối khéo.
Mẹ Nam ở bên kia có vẻ như có chút tiếc nuối: “Chị hai con nói nhớ con đó, thiệt là, nếu con có thể về nhà thì càng tốt, cũng đã lâu lắm rồi chị em con chưa gặp nhau.”
Trong lòng Nam Từ cười lạnh, chỉ còn một tiếng nữa là vào tiệc rồi mới điện thoại muốn cô trở về sao?
Cô cũng lười biếng đối phó với mẹ Nam, cho nên chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Nhưng Nam Từ sao có thể biết, bởi vì cô không có mặt trong bữa tiệc mừng Nam Châu về nước, lại bị mẹ Nam nói ra cho hết thảy thân thích bà con nhà họ Nam biết, không biết bà ta xuyên tạc cái gì, khiến tất cả bà con nhà họ Nam đều nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
Vì vậy lúc cô về nhà họ Nam nghỉ tết, lần đầu tiên cô gặp bà con nhà họ Nam đã cảm thấy ánh mắt mọi người không thích hợp.
Sau khi Nam Từ về nhà, mẹ Nam là người phát hiện đầu tiên, giả vờ lên giọng thân thiết: “Tiểu Từ về rồi đó à?”
Cô nắm chặt dây đeo ba lô, giả bộ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu với mọi người.
Sau đó nói với mẹ Nam: “Mẹ.”
Mẹ Nam tiến về phía trước mấy bước, nắm lấy tay cô cực kỳ thân mật: “Con bé này rốt cuộc cũng chịu về, trước đó chị hai con cứ nhắc mãi đến con, còn tưởng rằng con không thích chị hai nên mới không về dự tiệc.”
“…” Nam Từ thật sự không rõ, vì sao mẹ Nam lại cố ý nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, hơn nữa chuyện không có gì nhưng cứ nhắc đi nhắc lại cũng khiến nó thành chuyện nghiêm trọng.
Nam Từ cười cười: “Mẹ, con không có, con…”
“Mẹ! Sao mẹ lại nói Tiểu Từ như vậy!”
Nam Châu đột nhiên xuất hiện, cắt đứt Nam Từ.
Nói xong, cầm một hộp quà nhỏ tiến lên, vừa đi vừa nói: “Tiểu Từ ham chơi, mà con nít thì đứa nào không thích náo nhiệt, nên bữa tiệc đó cũng quá chán so với tuổi của con bé, sao mẹ cứ nhắc chuyện đó mãi vậy, con nghe phát chán rồi đây.”
Nam Châu cười tươi, mặc dù lời nói mang ý nghĩa khác, nhưng người nghe lại nghĩ chỉ có chị em thân thiết mới nói chuyện như vậy được.
Nhưng lời này lọt vào tai Nam Từ lại cực kỳ chói tai.
Cô còn chưa kịp đáp lại, Nam Châu đã đi tới trước mặt cô, đưa hộp quà cho cô.
“Ở Nam Phi không có đồ gì tốt hết, chị hai vất vả lắm mới tìm được một viên kim cương nhỏ, mà chị cũng không muốn đánh thành đôi bông tai vì muốn tặng cho em nè.”
Nói xong, Nam Châu mở hộp quà ra, một viên kim cương chưa được đánh bóng xuất hiện trước mắt mọi người.
Cũng không biết là ai, lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Nam Châu chúng ta tốt với em gái quá, không biết em gái có biết cảm ơn thành ý của chị hai không đây!”
Lúc này, một giọng nói mỉa mai khác vang lên: “Em gái cái gì, chỉ là anh hai bị một con đàn bà không biết trời cao đất dày dụ dỗ, nên mới có đứa con hoang này, tuổi gì mà so sánh với Nam Châu nhà chúng ta?”
Nam Từ ban đầu còn coi như bình tĩnh, nghe thấy mấy câu này, sắc mặt có chút tối sầm.