Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Đúng như lời Cố Phán nói, không khí trong quán bar cực kỳ sôi động, người cũng rất nhiều.

Nhưng điều đáng tiếc chính là ca sĩ Cố Phán hâm mộ có vẻ đã biểu diễn xong, lúc bọn họ đi vào chỉ thấy DJ đánh nhạc trên sân khấu.

Cố Phán tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì, chỉ bĩu môi một cái, sau đó dẫn hai người còn lại đến một góc, bắt đầu uống rượu.

Nam Từ vẫn còn nhớ lại việc say xỉn lần trước, nên có hơi sợ hãi, thấy nhân viên phục vụ tới, cô vội vàng hỏi: “Có đồ uống nào không cồn không?”

Cố Phán kinh ngạc, nhìn Nam Từ một cái: “Đến quán bar không uống sao được? Tổng giám đốc Hoắc nhà em không cho em uống rượu hả? Bá đạo vậy sao?”

Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không phải, em chỉ sợ say xỉn thôi.”

“Cái này tính là gì, không say được đâu, chị uống ngàn ly không say, chị cam đoan sẽ đưa em về nhà an toàn. À không, chị không lái xe, mà gọi người tới chở!”

Nam Từ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn dọn sẵn một con đường sống, nói với nhân viên phục vụ: “Có thể cho tôi đồ uống nào ít cồn không?”

Đường Uyển ở một bên nghe thấy, nói: “Cho cô ấy một ly Julie.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, sau đó lại hỏi Cố Phán và Đường Uyển cần gì, sau đó trực tiếp rời đi.

Cố Phán vì chuyện Hứa Hoài đã đi rồi nên có chút không vui, nhưng chỉ ngây ngốc một lúc, sau đó vì không khí náo nhiệt sôi động cho nên tâm tư cũng muốn uống rượu nhảy nhót.

Cô ta kêu năm chai bia đen, còn Nam Từ và Đường Uyển thì uống cocktail. Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến, Cố Phán cực kỳ hưng phấn, một mực cạn ly với Nam Từ và Đường Uyển.

Nam Từ uống một ngụm nhỏ, cảm thấy rất ngọt rất ngon, không cay mũi, dễ uống cực kỳ. Thế là cô yên tâm uống.

Bỗng nhiên, Đường Uyển ở bên cạnh có vẻ như nhìn thấy gì đó, gương mặt lạnh lẽo đột nhiên trở nên vui mừng.

Nghĩ nghĩ, cô ta nói với Nam Từ: “Chị đi đây một chút, em ở đây đừng để Cố Phán uống nhiều quá.”

Nam Từ còn chưa kịp hỏi thì Đường Uyển đã chạy vọt đi.

Cố Phán hoàn toàn không để ý, cô ta một mực nhìn chằm chằm sàn nhảy, vừa uống vừa lắc lư cơ thể.

Đại khái lúc cô ta uống khoảng hai ba chai, nhịn không được, quay đầu lại nói: “Bọn mình đi nhảy…”

Nói tới một nửa, mới phát hiện ra không thấy Đường Uyển đâu, đổi giọng hỏi Nam Từ: “Đường Uyển đâu?”

Nam Từ đáp: “Chị ấy nói có việc ra ngoài một chút.”

Cố Phán nghe không rõ, lớn tiếng nói: “Cái gì?”

Nam Từ cũng cố hét: “Chị ấy đi ra ngoài rồi!”

Cố Phán nghe xong, cũng không hỏi nhiều nữa, kéo kéo cánh tay Nam Từ, nói: “Vậy em đi nhảy với chị đi!”

Nam Từ không nghĩ ngợi, nhanh chóng từ chối: “Không được, em không biết nhảy.”

Mặc dù cô học lớp múa, nhưng cũng chỉ là những bước cơ bản thôi, huống hồ dưới sàn nhảy nhiều người như vậy, nam nam nữ nữ nhét chung một chỗ… Cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mà nếu Hoắc Lâm đột nhiên tới, nhìn thấy cô và người đàn ông khác chen chúc nhảy nhót trong đám đông…

Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến!

Nhưng Cố Phán làm sao bỏ qua cho Nam Từ, cô ta rất ham chơi, có bạn đi cùng nên đương nhiên muốn lôi kéo cho bằng được.

Cố Phán nói Nam Từ: “Sao vậy! Em lớn rồi, tuổi trẻ thì phải liều mạng ăn chơi hưởng thụ đi chứ, nếu không sau này già rồi phải hối hận đó.”

Nói xong, không để Nam Từ lên tiếng, trực tiếp kéo cô đứng dậy, kéo cô đi vào sàn nhảy.

Trong lòng Nam Từ có chút thấp thỏm, có chút bứt rứt bất an, nhưng cũng có phần hưng phấn.

Cô thấy Cố Phán nhảy nhót vẫy tay lắc hông, bên tai là tiếng nhạc kích động vang trời, xung quanh đều là nam nữ trẻ tuổi, quanh thân đều tràn ngập sự nóng bỏng kích thích.

Cũng không biết có phải là do ly cocktail có tác dụng hay không, mà cơ thể cô bắt đầu lắc lư, cô cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng nhẹ, tay chân càng ngày càng kích động.

Đến cuối cùng, thậm chí không cần nhìn Cố Phán, cô cũng đã nhảy nhót điên cuồng.

Cách đó không xa, có
mấy thanh niên trẻ tuổi ăn mặc phong cách đang quan sát Nam Từ và Cố Phán, liếc nhìn nhau, gương mặt xuất hiện một tia tà ác.

Sau đó, bọn họ tiến từng bước đến gần Cố Phán và Nam Từ.

~

Chu Khởi đã sớm gọi điện thoại cho quản lý quán bar, cho nên lúc Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn tới thì quản lý trực tiếp ra tiếp đón.

Người quản lý biết hai người họ, biết bọn họ là bạn tốt của ông chủ Chu Khởi, cho nên cực kỳ nhiệt tình tiếp đón.

“Tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Thẩm, chỉ có hai người tới thôi sao? Ông chủ không đến cùng sao ạ?”

Sắc mặt Thẩm Mộ Ngạn không thay đổi: “Bọn tôi đến tìm người, không tìm cậu ấy.”

Hai người ăn mặc chỉnh chu, thần thái cũng rất cao cao tại thượng, lúc đi vào quán bar cũng thu hút không ít ánh mắt của các cô gái khác.

Một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ, mặt mày trang điểm đậm tiến tới hai người, ánh mắt cô ta vẫn một mực khóa chặt trên thân hai người đàn ông, cuối cùng khóa chặt mục tiêu về Hoắc Lâm.

Dù sao trong quán bar đông người, muốn tìm một người đàn ông cực phẩm cũng quá khó.

Nhất là cái kính gọng vàng kia thật sự khiến người khác muốn tháo xuống, sau đó sẽ thấy được ánh mắt dưới gọng kính thâm thúy và mê người.

Cô ta cầm một ly rượu, đi đến bên cạnh Hoắc Lâm, cố ý bổ nhào về phía trước, giả bộ té vào lòng anh, hơn nửa ly rượu đổ hết vào quần áo Hoắc Lâm.

Lúc này, cô ta giả bộ hoảng sợ.

“Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không cẩn thận, hay là để tôi đền cho anh bộ quần áo khác?”

Vừa nói, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vị trí quần áo bị dính rượu của Hoắc Lâm, nhìn cơ thể cô ta như không xương, mềm nhũn gần như dựa vào lồng ngực anh.

Hoắc Lâm mang găng tay da dê, nắm lấy cánh tay của cô ta, sau đó vung tay hất cô ta ra, khiến cô ta lảo đảo hai bước. Nếu như không phải trong quán bar đông người, thì có lẽ cô ta đã ngã ra sàn nhà rồi.

“Quán bar của Chu Khởi sao lại có cái thể loại rác rưởi này vậy?” Giọng nói Hoắc Lâm nhàn nhạt, không thèm nhìn người phụ nữ kia, mà nói với người quản lý, “Ném cô ta ra ngoài.”

Bị người phụ nữ kia quấy rối, tâm tư của Hoắc Lâm vốn đang kiên nhẫn để đi bắt thỏ, lúc này đã mất hết kiên nhẫn.

Đáy mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và lạnh lẽo.

Những người đứng gần đó chứng kiến thấy vụ việc, nên lúc này đều vội vàng di chuyển ra hai bên, nhường cho hai người đàn ông tiến vào trong, không dám trêu chọc.

Lúc bọn họ tìm ra Cố Phán và Nam Từ, thì trông thấy hai người họ đang nói gì đó với đám thanh niên trẻ tuổi kia.

Nam Từ trông rõ ràng là say rồi, Cố Phán cũng không khá hơn là bao, mà những người đàn ông kia lại đứng cực sát hai cô…

Sắc mặt Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn nhanh chóng tối sầm lại.

Hoắc Lâm mở đầu đi về phía trước, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc ấy Nam Từ hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề cô, đầu óc cô choáng váng, ban đầu hai cô đang vui vẻ nhảy nhót, bỗng nhiên có mấy người thanh niên chen vào giữa bọn họ.

Cô ghê tởm việc bọn họ thỉnh thoảng dùng tay giả bộ đụng chạm đến người cô, cho nên thừa dịp say rượu, cô rống lên 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện