Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

editor: Trà Đá.

Nam Từ giống như một chú chim nhỏ, dựa sát vào thành hồ.

Cô nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Lâm, sau đó lại thấy sóng nước dập dờn bên người, nhưng cô cũng không dám quay đầu lại, theo bản năng càng ép sát người vào thành hồ.

Hoắc Lâm ngồi ở chỗ đó, cách một làn sương mờ nhìn bóng lưng Nam Từ, lười biếng mở miệng.

“Lại đây.”

Nam Từ bất động, giả vờ không nghe thấy anh nói.

“Lại đây.” Anh lặp lại một lần nữa.

Cô vẫn bất động, cũng không quay đầu lại.

Hoắc Lâm không nhịn được, nghiêng người, vươn cánh tay dài ra, trực tiếp kéo cô vào lồng ngực mình.

Nam Từ nhỏ giọng la lên một tiếng, lúc này tấm lưng trần của cô hoàn toàn dính chặt vào lồng ngực anh, cô cảm giác được lồng ngực rắn chắc của anh, thậm chí còn có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh.

Mặt Nam Từ nóng lên, giống như đang bốc cháy.

Cô giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng cô vừa mới đứng lên, thì lập tức bị trượt chân, cô vốn chỉ dựa một tí thân thể vào người anh thôi, lúc này cả người ngã ngửa hẳn vào lồng ngực anh.

Cũng không biết cô ngồi xuống cái gì, cảm giác dưới đáy có chút cấn cấn, cô uốn éo cơ thể, chỉ nghe thấy Hoắc Lâm ở sau lưng khẽ la lên một trận.

Sau đó, anh dùng tay đè cơ thể cô lại, môi mỏng ghé sát bên tai cô, ngậm lấy vành tai cô.

“Em muốn giết tôi phải không?”

Lúc nói chuyện, hô hấp của anh có chút nặng nề, Nam Từ nghe ra anh có vẻ phải chịu đựng cái gì đó.

Cô bị anh khiến cả cơ thể nổi gai ốc, đáy lòng phát run.

Theo bản năng lại vùng vẫy mấy lần, chỉ muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Nhưng hai cánh tay anh càng lúc càng dùng sức, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn, lúc mở miệng, trong giọng điệu của anh còn mang chút gấp rút và nguy hiểm.

“Đừng nhúc nhích!”

Nam Từ thấy anh tức giận với mình, tay chân cứng ngắc, không dám động đậy nữa.

Hoắc Lâm không nói tiếp nữa, ôm cô, môi mỏng nóng hổi lưu luyến từ tai đến cổ, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên cổ cô. Nam Từ bị anh hôn cảm thấy nhột, nhưng vẫn không dám cử động.

Đại khái qua hơn
mười phút, hô hấp của anh dần dần bình thường trở lại, nụ hôn cuối cùng rơi trên đầu vai cô, sau đó lười biếng dựa ra sau.

“Sao lúc nãy lại muốn trốn khỏi tôi?” Anh hỏi cô.

Nam Từ không dám quay đầu, cô cúi đầu, ấp úng nói: “Không có.”

“Tụt cả người chìm xuống nước còn bảo là không trốn?”

Anh vừa nói, vừa dùng sức quay cả người cô lại.

Nam Từ theo bản năng tách hai chân ra, dạng chân ngồi lên đùi anh. Hai cái tay nhỏ cũng chống lên bả vai anh, giữ thăng bằng.

“Không phải tôi đã nói là bất kể thời gian và địa điểm nào cũng không được trốn tôi mà.” Anh đưa tay vén mấy sợi tóc ướt dính trên trán cô, “Em quên rồi sao?”

Nam Từ rủ mắt, nghĩ thầm, cô đâu biết anh muốn làm gì? Sao không trốn cho được?

Hoắc Lâm nhìn bộ dáng nhỏ của cô, còn tưởng rằng cô đang bối rối vì chuyện tối hôm qua, nên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô.

“Sao vậy, không muốn thừa nhận mấy lời em nói tối hôm qua à, nên hôm nay mới không muốn gặp tôi sao?”

Trong lòng Nam Từ giật mình, cái đầu nhỏ không dám ngẩng lên.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

Hoắc Lâm cong môi, cố ý hà hơi bên tai cô, nói: “Hôm qua em uống say rồi nói yêu tôi, muốn gả cho tôi.”

Nam Từ lập tức ngẩng đầu, vô ý thức phản bác: “Anh nói bậy! Rõ ràng là anh lợi dụng tôi say rượu dụ dỗ tôi nói thích…”

Cô còn chưa nói hết, lập tức cảm thấy không đúng, tay nhỏ vội vàng che miệng lại, bày ra bộ dáng sợ hãi.

Hoắc Lâm nhìn cô, đáy mắt mang theo 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện