*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Nam Từ thật sự đau đầu.
Mặc dù biết Hoắc Lâm không đến mức coi một người bạn cùng quê cô là tình địch, nhưng ai mà biết được anh lại thích ăn dấm chua bậy bạ!
Trước kia Tần Dư là người không có thân phận bối cảnh gì đặc biệt, chỉ được khuôn mặt điển trai, cho nên anh cảm thấy Tần Dư là một sự uy hiếp.
Nhưng người bạn cùng quê này mặc dù bối cảnh và mặt mũi không sánh bằng Tần Dư, nhưng không thể biết trước Hoắc Lâm có nói lời khó nghe hay không!
Trước kia lúc Nam Từ còn ở đây, anh ta suốt ngày la hét đòi cưới cô, muốn chăm sóc cho cô để cô không phải chịu khổ nữa.
Lúc này ngay trước mặt Hoắc Lâm, không biết anh ta sẽ nói gì nữa.
Quả nhiên, người kia vừa thấy Hoắc Lâm, thì ánh mắt lập tức sinh ra ý thù địch.
Người đó tên là Trình Cường, từ nhỏ đã ở cạnh Nam Từ, mẹ anh ta lúc nào cũng nói Nam Từ không có ba mẹ, rất đáng thương. Nếu như có thể gả cho anh ta, thì anh ta có thể chăm sóc tốt cho cô.
Lúc ấy Trình Cường không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng trong lòng lại nhận định Nam Từ là vợ sắp cưới của anh ta.
Nhưng không ai ngờ vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, anh ta tưởng rằng sau khi bà ngoại Nam Từ qua đời, cô không còn ai nương tựa, thì sớm muộn gì cũng gả cho anh ta.
Kết quả… Cô lắc mình biến hóa, từ một bé gái mồ côi trở thành một nhị tiểu thư nhà giàu có.
Anh ta biết bây giờ mình không còn xứng với Nam Từ nữa, cho nên lần này anh ta qua đây chỉ muốn thăm hỏi cô một chút, vả lại anh ta còn nghe bà con trong thôn nói lần này còn có một người đàn ông trẻ tuổi đi cùng với cô nữa.
Là chồng sắp cưới của Nam Từ.
Anh ta muốn đến kiểm tra người đàn ông đó thay Nam Từ, không muốn cô bị những người đàn ông có tiền lừa đảo!
Trình Cường ở trong thôn khá ngây ngô, thẩm mỹ chỉ dừng lại những người đàn ông có cơ bắp, cho nên anh ta
luôn tự tin với cơ thể vạm vỡ cơ bắp của bản thân.
Lúc này nhìn Hoắc Lâm trông rất lịch sự, còn đeo một mắt kính gọng vàng, rất soái, nhưng cơ thể trông có vẻ kém hơn anh ta.
Thế là, anh ta hất cằm về phía Hoắc Lâm, nói: “Nghe nói anh là chồng tương lai của bé Từ?”
Hoắc Lâm thản nhiên nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Nam Từ:
“Sao em không khóa cửa? Để người ngoài tự tiên vào nhà thế này à.”
Thái độ của Hoắc Lâm khiến Trình Cường tức giận, anh ta cảm thấy đối phương là người có tiền thì sao? Thôn này nghèo thì làm sao! Chẳng lẽ anh đến đây thì được coi là ông chủ!
Thế là Trình Cường xắn tay áo lên, định hù dọa Hoắc Lâm vài câu.
Lúc này, mẹ của Trình Cường đã đến đây, cầm cái nồi vừa đi vừa nói: “Con trai, mẹ bảo con qua nhà kêu Tiểu Từ qua nhà ăn cơm, sao giờ này còn chưa…”
Đi tới sân, mẹ Trình thấy Nam Từ và Hoắc Lâm đều có mặt ở đó, mẹ Trình lập tức ngừng lại.
Mẹ Trình cười cười, nói với Nam Từ: “Búp bê sứ, biết con về nên dì làm thịt con gà, làm vài món ăn, muốn gọi hai đứa qua nhà dì ăn cơm chung cho vui.”
Nam Từ không muốn đi, cô thấy dáng vẻ Trình Cường nhìn chằm chằm Hoắc Lâm cũng đã khiến cô cảm thấy nhức đầu lắm rồi.
Nhưng mẹ Trình luôn luôn đối với cô rất tốt, nếu như cô cự tuyệt, thì mẹ Trình nhất định sẽ rất buồn.
Cô nghĩ nghĩ, thế là kéo kéo ống tay áo Hoắc Lâm: “Qua bên kia ăn cơm?”
Ánh mắt Hoắc Lâm nhàn nhạt nhìn Trình Cường, đáp: “Được.”
~
Nhà họ Trình chỉ có mẹ Trình và Trình Cường, lúc này mẹ Trình đã bày biện đồ ăn lên bàn, một con gà béo làm bốn món, vừa tươi mới vừa tê cay đầu lưỡi, còn có