Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Xe không đi quá xa, đúng như lời ba Hoắc nói, bọn họ dừng xe tại quán trà gần trường.

Đa số sinh viên trường cô không phú thì quý, nên những tiệm quán xung quanh trường cũng sang trọng không kém.

Quán trà trang trí rất lịch sự tao nhã, từ bên ngoài đến phòng riêng đều mang màu sắc cổ xưa.

Vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi trà tràn ngập trong không khí, một khi hít vào thì trong khoang mũi tràn ngập mùi thơm.

Một cô gái mặc sườn xám dẫn bọn họ vào một phòng riêng, Hoắc Tu Thần rất lanh trí, sau khi đưa Nam Từ và ba Hoắc vào phòng riêng rồi, hắn nhanh chóng đi theo cô gái phục vụ ra chọn món, chứ không đi chung vào phòng, có vẻ như muốn cho Nam Từ và ba Hoắc có thời gian trò chuyện riêng tư.

Trước kia nhìn thoáng qua, Nam Từ cảm thấy ba Hoắc nhìn trẻ hơn Hoắc phu nhân.

Nhưng lúc này nhìn gần, Nam Từ nhận thấy nếp nhăn trên mặt và tóc của ba Hoắc đã bạc đi không ít, có lẽ vì chuyện của Hoắc Ngọc Trạch khiến ông ta lao lực quá độ, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí nhất thời có chút ngạt thở.

Nam Từ thấy ông ta không nói lời nào, cô bắt đầu mở miệng trước: “Bác đến tìm cháu có chuyện gì ạ?”

“Bác muốn hỏi thăm cháu về Hoắc Lâm.” Ba Hoắc cười cười, “A, cháu đừng hiểu lầm, bác không có ý gì đâu, chỉ là muốn hiểu rõ chuyện của hai đứa thôi.”

Nam Từ mím môi, chuyện hai đứa? Chuyện gì của hai đứa? Chẳng lẽ muốn cô khai báo chuyện tại sao hai người biết nhau, quen biết như thế nào?

Cũng không thể nói là cháu bị con trai bác dày mặt theo đuổi, cuối cùng không thể không đồng ý, sau đó lại từ từ phát hiện ra bản thân cũng thích anh ấy.

Nghĩ tới đây, cô thử hỏi thăm dò: “À, bác muốn hỏi cháu và Hoắc Lâm bắt đầu lui tới lúc nào ạ?”

“Ừ, cháu nói cái gì cũng được.”

Lần này Nam Từ cũng hiểu rõ ba Hoắc không phải muốn biết chuyện của hai người họ, mà chỉ đơn giản muốn biết tình hình của Hoắc Lâm thông qua Nam Từ.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Lâm và nhà họ Hoắc hoàn toàn đứng ở hai phía đối lập, tình trạng của Hoắc phu nhân thì không ổn định, ba Hoắc muốn làm cái gì cũng lực bất tòng tâm.

Ông ta muốn biết tình hình gần đây của con trai, lại biết Hoắc Lâm chắc chắn không để ý đến ông ta, cho nên ông ta đi đường vòng, tìm đến bạn gái của anh?

Nghĩ tới đây, tâm trạng Nam Từ ổn hơn, cũng không còn sự cảnh giác như lúc ban đầu nữa.

Sau khi biết ông ta không tìm cô để gây phiền phức nên cũng dễ nói, cô chán ghét Hoắc phu nhân, nhưng ba Hoắc trông rất bình thường.

Nam Từ thấy ba Hoắc muốn lấp đầy những khoảng trống trong lòng, cho nên cô cũng muốn giúp đỡ một chút.

Thế là cô bắt đầu nói một hồi: “Hoắc Lâm thật sự cũng không mạnh mẽ và bá đạo như vẻ bề ngoài đâu ạ, lúc bọn cháu ở chung một chỗ, có rất nhiều chuyện có thể thương lượng với nhau. À, không biết bác có biết chuyện anh ấy không thích cà chua không? Thật ra cũng không hẳn là không thích, mà bởi vì lúc nhỏ cháu rất thích ăn cà chua, cho nên anh ấy nói không thích để nhường cho cháu mà thôi.”

Ba Hoắc kinh ngạc nhướn mày: “Lúc nhỏ? Hai đứa đã từng gặp nhau lúc nhỏ?”

“À, cháu quên nói, vùng núi trước kia Hoắc Lâm
bị lừa bán chính là chỗ cháu ở lúc nhỏ.”

Nhắc đến việc Hoắc Lâm bị bắt cóc, sắc mặt ba Hoắc có chút nặng nề, một tia xám xịt xẹt qua đáy mắt ông ta.

“Là lỗi của nhà họ Hoắc, lúc Hoắc Lâm còn nhỏ không trông nom cẩn thận, khiến thằng bé phải chịu khổ…”

Tâm trạng ba Hoắc sa sút, lúc này, Hoắc Tu Thần mở cửa đi vào phòng cùng với nhân viên phục vụ bưng nước trà vào.

Hoắc Tu Thần vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa thường ngày, sau khi chờ phục vụ dùng dụng cụ pha trà xong, hắn tự tay rót cho ba Hoắc và Nam Từ mỗi người một tách trà.

Cuối cùng, hắn mỉm cười với ba Hoắc: “Ba, con chờ ở bên ngoài, nếu có gì cần thì ba cứ gọi con.”

Ba Hoắc gật gật đầu, không đáp lại, biểu hiện không quá thân mật cũng không quá khách sáo, so với thái độ của Hoắc phu nhân thì thái độ của ba Hoắc khác biệt rất nhiều.

Sau khi Hoắc Tu Thần rời khỏi phòng, thì không khí trong phòng mới khá hơn một chút.

Ba Hoắc dừng một chút, thở dài, lúc mở miệng thì trong giọng nói mang theo chút nặng nề:

“Tiểu Từ con nên biết, chuyện nhà bác… Thật sự rất phức tạp, sau khi anh hai của Hoắc Lâm qua đời, thì tinh thần của bác gái càng ngày càng bất ổn. Bà ấy là người vợ bác hết lòng yêu thương, lại là mẹ của hai đứa con trai bác, nên bác không thể bỏ bà ấy được. Cho nên những năm qua bác chỉ có thể mặc kệ Hoắc Lâm!”

Nói đến đây, lời nói của ba Hoắc lại xoay chuyển: “Hay là cháu về nói với Hoắc Lâm là đừng lãng phí thu mua cổ phần của Hoắc Thị nữa, bởi vì trước sau gì bác sẽ giao Hoắc Thị cho Hoắc Lâm, sức khỏe của Ngọc Trạch không tốt, không thể điều hành một công ty lớn như vậy được. Cháu đừng nghe bác gái nói bậy, chuyện công ty vẫn do bác quyết định!”

Nam Từ hoàn toàn không có cảm giác gì với chuyện ba Hoắc vừa nói, cô cảm thấy nếu là Hoắc Lâm thì anh chắc chắn cũng không có cảm giác gì… Dù sao với năng lực hiện tại của anh, đã đủ sánh vai cùng với Hoắc Thị, cô cảm thấy nếu Hoắc Lâm nghe được những lời này thì anh sẽ lạnh lùng chế giễu.

Cô vừa định lên tiếng, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Thân thể thon dài rắn rỏi của Hoắc Lâm xuất hiện, đi theo đằng sau anh là Hoắc Tu Thần.

“Chú ba… Ai da…” Hoắc Tu Thần vừa nói vừa đi theo, sau khi thấy Hoắc Lâm đã đứng ở trong phòng, hắn nói với ba Hoắc: “Ba, con đã giải thích với chú ba là ba tìm Nam nhị tiểu thư để trò chuyện thôi, vậy mà chú ấy…”

Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý đến hắn, trực tiếp kéo Nam Từ đứng dậy, rồi nói với ba Hoắc: “Chủ tịch Hoắc, ngài chưa hỏi ý tôi mà đã kéo người của tôi đi, phép tắc ở đâu hả ngài chủ tịch?”

Ba Hoắc nghe thấy anh gọi ông ta là


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện