*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Ba năm sau.
Tầng cao nhất ở chung cư trong trung tâm thành phố.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, khiến căn phòng màu trắng đen trở nên trông ấm áp hơn.
Cà phê đang được nấu trong bếp, cả căn nhà tràn ngập mùi thơm.
Lúc nãy trong phòng tắm còn đang vang lên tiếng nước chảy “Rào rào”, thì bây giờ đã ngừng lại, chưa được bao lâu thì Hoắc Lâm đi ra ngoài.
Trên người anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, cả lồng ngực và cơ bụng săn chắc được phô bày hết ra ngoài.
Hoắc Lâm không sấy khô tóc, anh chỉ dùng khăn lông lau qua loa trên đỉnh đầu.
Anh đi thẳng một mạch đến phòng bếp, đầu tiên là mở Wechat nghe tin nhắn thoại, sau đó xoay người cầm lấy ấm cà phê chuẩn bị rót vào tách.
Giọng nói mềm mại của Nam Từ vang lên trong Wechat, có vẻ hơi ngái ngủ:
“Em mới dậy nè, hôm nay em được tốt nghiệp rồi, cảm giác đã có quá nhiều chuyện xảy ra.”
“À, hôm nay em gởi hành lý về nước trước, ban đầu tính gởi đến nhà anh… Nhưng anh vẫn không thèm để ý đến em, sợ anh nhỏ mọn không chịu nhận hành lý, cho nên em đã nhờ Cố Phán giúp rồi.”
“Giờ này chắc anh cũng dậy rồi ha. Có phải là đang nấu cà phê đúng không! Nè, em nói anh biết, buổi sáng không nên uống cà phê lúc dạ dày đang rỗng, mấy năm gần đây dạ dày anh không tốt lắm, coi chừng bệnh nặng hơn đó!”
Nghe đến đây, động tác đưa tách cà phê đến miệng đột nhiên dừng lại.
Trong Wechat lại truyền đến giọng nói của Nam Từ.
“Nếu như anh vẫn muốn uống, thì phải thêm nhiều sữa vào! Không được uống cà phê đen đâu đó!”
Cách một lúc lâu, Nam Từ lại gởi thêm một tin mới.
Lần này cô gởi tin nhắn chữ, ánh mắt Hoắc Lâm nhìn lướt qua, gương mặt anh trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút gợn sóng.
“Hoắc tiên sinh, hôm nay em cũng rất rất nhớ anh.”
Cả người Hoắc Lâm bất động một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt chuyển sang tách cà phê đang cầm trên tay, sau đó xoay người đổ đi.
~
Trợ lý Trương đã đi cùng lái xe đến đợi một lúc ở phía dưới nhà Hoắc Lâm, cuối cùng đúng tám giờ kém mười, anh xuất hiện ở dưới nhà với thân hình thẳng tắp và anh tuấn.
Trợ lý Trương cung kính mở cửa xe cho Hoắc Lâm, sau khi anh ngồi vào xe rồi, thì trợ lý Trương nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc xe đang đi trên đường, thì trợ lý Trương quay đầu đưa tài liệu cho Hoắc Lâm.
“Ông chủ, buổi trưa này có hẹn với tổng giám đốc công ty XX để bàn về hạng mục mới, buổi chiều có cuộc họp cần ngài chủ trì, buổi tối…”
Trợ lý Trương còn chưa nói dứt lời, Hoắc Lâm đã lên tiếng: “Hủy hết lịch buổi tối.”
Trợ lý Trương cũng không quá bất ngờ, chỉ gật gật đầu: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Nói đến đây, anh ta giống như nhớ đến chuyện gì đó, lặng lẽ nhìn sắc mặt Hoắc Lâm, không biết nên nói lời kế tiếp hay không.
Do dự nửa ngày, có vẻ như Hoắc Lâm đã nhận ra, anh không ngẩng đầu, một tay chống trán, một tay lật tài liệu, lên tiếng: “Nói.”
Trợ lý Trương sờ mũi, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Người ở nước H báo tin về, ngày mai bà chủ sẽ về nước ạ.”
Hoắc Lâm không có biểu hiện gì, vừa lật giở tài liệu, vừa mở miệng: “Tôi biết rồi.”
Trợ lý Trương nhìn thấy phản ứng này của ông chủ, thật sự là không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ba năm trước anh ta đi cùng ông chủ đến nước H tìm bà chủ, anh ta còn tưởng rằng hai người sẽ về nước cùng nhau, nhưng ai mà ngờ cuối cùng chỉ có một mình
ông chủ về nước.
Vào lúc anh ta chuẩn bị tan làm, thì ông chủ lại bảo anh ta tìm vài người thân thủ lanh lẹ theo sát bảo vệ bà chủ, rồi bà chủ có tin tức gì thì phải báo lại cho ông chủ ngay lập tức.
Ba năm qua anh ta cực kỳ cần cù thông báo tin tức cho ông chủ, nhưng có vẻ như mỗi lần có chuyện gì quan trọng của bà chủ, thì ông chủ cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc, có vẻ như đã sớm biết.
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, bà chủ vừa đi, thì ông chủ cũng thay đổi rất nhiều…
Trước kia đối với người ngoài, ông chủ chí ít sẽ khoác lên mình dáng vẻ lịch sự lễ độ, nhưng bây giờ thì ngoài cái dáng vẻ anh tuấn ra, thì biểu hiện trên mặt anh không thay đổi.
Quanh thân anh lúc nào cũng toát ra một cỗ khí lạnh, khiến cho những ai đứng cạnh cũng đều hết sức cẩn thận, sợ làm chuyện gì không đúng rồi chọc giận anh.
Mỗi lần trợ lý Trương nghĩ đến cái này, thì trong lòng đều có chút thầm oán trách bà chủ.
Hai người ở bên nhau tốt bao nhiêu, nhờ bà chủ mà ông chủ mới dễ chịu với tất cả mọi người hơn!
Hiện tại lại khiến ông chủ biến thành một người còn đáng sợ hơn trước, mà thỉnh thoảng còn bộc phát khiến bọn họ sống khổ chết khổ.
Nhưng anh ta có suy nghĩ nhiều như thế nào thì cũng không thay đổi được gì.
Thế là trong lòng anh ta thầm thở dài, lại thấy Hoắc Lâm không nói gì, nên lên tiếng hỏi: “Vậy ngài có cần tôi sắp xếp…”
“Không cần.” Hoắc Lâm lên tiếng chặn họng anh ta.
Trợ lý Trương bị nghẹn, gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
~
Sở dĩ Hoắc Lâm để lịch buổi tối trống, là bởi vì bọn Trần Tiến lôi kéo anh tới quán bar của Chu Khởi tụ tập.
Ban đầu anh định từ chối, nhưng nghĩ lại bọn họ cũng đã quá lâu không gặp nhau, nên tụ tập một chút cũng tốt.
Mà bọn Trần Tiến cũng thật là… Hoắc Lâm còn chưa tới, thì ba người còn lại đã nhanh chóng uống rượu trên tầng hai của quán bar rồi.
Trần Tiến thấy Hoắc Lâm chưa tới, nhịn không được hỏi hai người còn lại: “Hai người nói xem rốt cuộc Hoắc Tam nghĩ cái gì vậy? Tớ nghe nói cậu ấy sắp xếp người ở nước H trông coi bảo vệ con bé Nam Từ, nhưng sao lại cắt đứt mọi liên lạc với Nam Từ? À đúng rồi, hôm bữa tớ tới công ty cậu ấy, thấy cậu ấy vừa đọc tài liệu vừa nghe tin nhắn thoại Nam Từ gởi tới.”
Nghĩ tới đây, Trần Tiến dừng một chút, rồi nói: “Lúc đó tớ còn nghe thấy Nam Từ nói gì mà Hoắc Lâm sao nhỏ mọn quá, không thèm để ý đến cô ấy, thật sự cậu ấy không định quan tâm gì đến Nam Từ cả đời luôn sao? Chậc chậc, tớ nghĩ Nam Từ vẫn không biết Hoắc Tam ở bên này đang lén làm gì đâu.”
Chu Khởi vừa chống tay lên trán, ánh mắt có chút lơ đễnh.
“Chắc cậu ấy muốn hưởng thụ cảm giác được tiểu Nam Từ theo đuổi đó mà.”
Thẩm Mộ Ngạn thường ngày im lặng cũng phát biểu