*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Có lẽ vì dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù Nam lão gia tử đã lớn tuổi, vẫn luôn giữ được tinh thần cởi mở, nhưng cũng tránh xuất hiện nét mệt mỏi.
Ngay cả bước đi cũng có vẻ khập khiễng hơn một chút.
Ông làm như không biết chuyện gì, đi đến trước mặt Nam Từ và Hoắc Lâm, cười cười nói nói với Nam Từ: “Tiểu Từ, con về rồi sao không về thăm nhà, thăm ông nội một chuyến? Mấy năm qua con ở nước ngoài, ông nội cũng hay nhắc đến con.”
Nam Từ đột nhiên có cảm giác người này có quan hệ máu mủ với cô nhưng lại quá mức đáng sợ.
Chuyện năm đó, nếu như ai nói không phải do ông làm, thì Nam Từ chắc chắn sẽ tin.
Hiện tại mọi chuyện đã bại lộ, vậy mà ông vẫn còn điềm nhiên đối mặt với cô như không có chuyện gì.
Cô nháy mắt lại cảm thấy mình có lẽ vẫn còn may mắn.
Ít ra vừa đến nhà họ Nam chưa được bao lâu, thì cô đã gặp Hoắc Lâm. Ban đầu anh khiến cô rung động bao nhiêu, thì sau này lại mang đến cho cô rất nhiều ấm áp.
Nếu như không nhờ anh đưa cô ra khỏi nhà họ Nam, thì cô không dám tưởng tượng bản thân còn phải trải qua những chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Nam Từ cũng không trốn tránh, lẳng lặng giương mắt nhìn Nam lão gia tử.
“Không cần phải nói thêm lời dư thừa, tôi không còn là con bé nhà quê mới lên thành phố nữa, ông có lời gì thì nói thẳng, đừng lãng phí thời gian của nhau."
Trước kia, Nam Từ một là gọi “Ngài” hai là gọi “Ông nội”, nhưng lần này cô không nói gì, thái độ và giọng điệu cũng xa lạ hơn thường ngày, Nam lão gia tử là người trải đời, sao lại có thể không phát hiện ra được.
Ông suy nghĩ, lúc mở miệng lại nói những lời “Thấm thía” khiến người khác ghê tởm.
“Tiểu Từ à, ông nội biết con trách ông nội, nhưng có lúc chuyện không phải đen thì là trắng… Giống như lần này, ba con nếu như bị phán tội, thì con được lợi gì chứ? Ông nội già rồi, nhà họ Nam sớm muộn gì cũng là của con, bây giờ chị con…”
Nam lão gia tử nhắc đến Nam Châu, giống như nghĩ tới điều gì, dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Ông nội biết con bây giờ đang có tâm tình ra sao, ông nội hiểu hết. Nhưng ông nội vẫn muốn nói, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, con không thể nghĩ thoáng hơn một chút sao? Mẹ con đã mất, chẳng lẽ con còn muốn mất luôn ba sao?”
Ánh mắt Nam Từ lạnh băng, trong lòng cô toàn cảm giác ghê tởm đối với Nam lão gia tử.
“Hắn đâu phải ba tôi, là súc sinh mới đúng.” Cô lạnh nhạt đáp.
Nam lão gia tử bị nghẹn, ông cũng đoán ra Nam Từ sẽ tức giận, nhưng cũng cảm thấy lòng dạ của cô sẽ dễ mềm, nhưng ai mà ngờ…
Nghĩ nghĩ, ông lại nhìn Hoắc Lâm một chút: “Hay là như vậy đi, dù sao ông nội cũng già rồi, nhà họ Nam sớm muộn gì cũng là của con, nếu như lần này con lựa chọn rút đơn kiện, thì ông nội sẽ chuyển một phần trăm cổ phần của Nam Thị cho con, thế nào?”
Nam Từ còn chưa lên tiếng, thì Hoắc Lâm đã cướp lời trước.
“Lão gia tử, chỉ có chút tiền đó sao xoay chuyển được cô bé nhà tôi.” Giọng nói Hoắc Lâm lành lạnh, ánh mắt cũng mang theo chút khí lạnh: “Nếu ban đầu đã dám làm, thì đương nhiên cũng nên chịu được hậu quả chứ, ông nói đúng không?”
Nam lão gia tử cảm giác bất an với ánh mắt của Hoắc Lâm, ông cảm thấy lời này của anh có thâm ý khác… Chẳng lẽ anh đã biết thêm chuyện gì nữa sao?
Nam Từ không suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cô cảm thấy đứng hít chung bầu không khí với Nam lão gia tử chỉ khiến cô buồn nôn thêm thôi.
Thế là cô lôi kéo Hoắc Lâm: “Đi thôi anh.”
Hoắc Lâm cười với cô: “Ừ.”
Nam lão gia tử thấy bọn họ sắp đi, nên có chút vội vàng: “Mười phần trăm! Trong tay ông chỉ có 55% cổ phần của Nam Thị, ông nội cho con mười phần trăm! Con mau rút đơn kiện đi!”
Nam Từ dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
“Ông có đưa hết tất cả cổ phần Nam Thị cho tôi, thì tôi cũng không rút đơn kiện đâu.” Lần đầu tiên trên mặt Nam Từ xuất hiện một tia tàn nhẫn, “Có lỗi có thể tha thứ, nhưng đã phạm pháp, thì đáng xuống địa ngục!”
~
Trên đường trở về, cảm xúc Nam Từ rất rối bời, hốc mắt cô ửng đỏ, giống như một con thỏ uể oải.
Hoắc Lâm đặt cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt lưng cô an ủi.
“Trên thế gian này sao lại có thể có người một nhà bại hoại đến như vậy chứ?”
Nam Từ càng nghĩ càng thấy khó chịu.
“Hoắc Lâm, ban đầu lúc em mới đến thành phố này, trong nhà có hai người phụ nữ nói em là con hoang, loại như em được đến nhà họ Nam hưởng thụ những vinh hoa phú quý kia đã cực kỳ may mắn rồi… Nhưng bây giờ em cảm thấy, nếu như có thể, em nguyện không sinh ra trên cõi đời này!”
Hoắc Lâm rất yêu thương cô, anh hôn lên tóc cô một cái: “Em không sinh ra thì anh biết đi đâu tìm bảo
bối của anh?”
Nam Từ không để ý tới anh, mà dùng sức lắc cánh tay anh, nhìn anh rất chân thành: “Hoắc Lâm, nếu tội danh của hắn được lập, thì hắn sẽ bị phán bao nhiêu năm?”
Hoắc Lâm lắc đầu: “Tạm thời chưa biết được, nhưng luật sư công ty chúng ta đều là những người xuất sắc, em yên tâm, chắc chắn sẽ không để hắn yên thân.”
Cô nhếch nhếch môi, nhẹ gật đầu.
Lúc này, điện thoại Hoắc Lâm bỗng nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn, là trợ lý Trương.
Tưởng là chuyện công ty, cho nên Hoắc Lâm không muốn nghe.
Nhưng Nam Từ lại nhấn nút nghe giúp anh, sau đó đưa điện thoại đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Coi chừng là việc gấp, anh nghe chút đi.”
Hoắc Lâm đưa tay nhéo má cô một cái, lên tiếng: “Nói.”
Bởi vì Nam Từ ở khoảng cách rất gần, cho nên những gì trợ lý Trương nói, cô đều nghe được.
“Ông chủ… lão Hoắc tỉnh lại rồi, nói là muốn gặp ngài.”
Trợ lý Trương ở đầu bên kia nói cẩn thận từng ly từng tí, bởi vì ban đầu ba Hoắc tẻ xỉu ở công ty Hoắc Lâm, cũng không biết là gặp phải chuyện gì kích động, cho nên sau đó Hoắc phu nhân lập tức lấy chuyện này làm lý do quở trách Hoắc Lâm rất lâu, còn đến công ty Hoắc Lâm làm loạn.
Lúc ấy công ty kẻ trên người dưới đều thấy được bộ mặt thật của Hoắc phu nhân, các công nhân viên ban đầu vốn rất ngưỡng mộ ông chủ của mình, nhưng lúc đó trong lòng cũng thầm có ít nhiều suy đoán.
Cho nên theo trợ lý Trương, tất cả đều do ba Hoắc không hiểu sao đột nhiên té xỉu, nếu như không vì việc đó, thì mặc dù mối quan hệ giữa ông chủ và Hoắc phu nhân vốn rất căng, nhưng cũng không đến mức náo loạn đến vậy, thậm chí còn đến công ty gây rối.
Hoắc Lâm nghe xong, mất một lúc lâu vẫn không nói gì.
Nam Từ không biết chuyện gì xảy ra, cho nên giương mắt nhìn anh.
Lúc này anh rủ mắt xuống nhìn cô, thái độ tùy ý hỏi một câu: “Em theo anh đến bệnh viện nhé?”
Nam Từ không hề do dự, trực tiếp gật đầu: “Được.”
~
Cũng không biết có phải ba Hoắc cố ý đuổi người ra ngoài hay không, mà lúc bọn họ đến bệnh viện lại không thấy Hoắc phu nhân.
Nam Từ vô tình thở hắt ra, cô thật sự có chút sợ Hoắc phu nhân, lão phu nhân kia rõ ràng đối với ai cũng rất ra dáng vẻ lễ độ quý phái, nhưng không biết vì sao lại đay nghiến căm hận con ruột mình.
Trạng thái của ba Hoắc trông cũng không tệ lắm.
Ông ta nhìn thấy Hoắc Lâm và Nam Từ đi vào, cảm xúc có chút kích động, một mực khoa tay, gọi người tháo chụp hô hấp trên mặt xuống.
Hoắc Lâm hỏi bác sĩ bên cạnh: “Có thể tạm thời lấy ra được không? Có vẻ như ông ấy có chuyện muốn nói.”
Bác sĩ gật đầu, đưa tay tháo chụp hô hấp xuống.
Lúc này ba Hoắc nhìn Hoắc Lâm với ánh mắt rất phức tạp, một lúc lâu sau, ông ta mới thở hổn hển, mở miệng: “Hoắc Lâm…”
Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn ông ta, ánh mắt rất nhạt, giống như không để ý đến ông ta muốn nói cái gì, cũng không đáp lại, chỉ trầm mặc.
Ba Hoắc có vẻ cũng không nghĩ anh sẽ tới thăm, ông ta chỉ nhìn Hoắc Lâm, cảm xúc càng lúc càng kích động: “Ba… Ba có lỗi với con…”
“Rốt cuộc là ông muốn nói gì?” Hoắc Lâm nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Ba… Ba biết con cố ý để ba biết được chuyện năm đó… Con… Con đã điều tra rõ ràng như vậy, mà sao không đến nói cho ba biết?”
Ba Hoắc vừa nói, bên khóe mắt tuôn trào nước mắt: “Nếu như ba biết sớm hơn một chút… Sớm biết một chút… Thì ba chắc chắn sẽ không để mẹ con như vậy… Khụ khụ!”
Ba Hoắc càng nói càng kích động, nhịn không được ho hai tiếng, bác sĩ thấy tình hình không ổn, vội vàng chụp máy hô hấp vào.
“Ông không cần nhiều lời, dù sao chuyện đó tôi cũng mới tra ra được gần đây. Đối với tôi mà nói, hắn là ai, hắn vào nhà họ Hoắc như thế nào, tại sao lại ở lại nhà họ Hoắc… Hoàn toàn không liên quan gì đến tôi.”
Trong lòng Nam Từ đánh “Thich” một cái, cô nhìn ba Hoắc, rồi lại nhìn Hoắc Lâm, cuối cùng vẫn lựa chọn không lên tiếng.
Ba Hoắc vẫn khua tay, có vẻ như muốn nói gì nữa,