Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, không có gì bất ngờ cả, Cố Hoài Bích vẫn hạng 1, còn Tiết Thanh thì rớt vài hạng.
Lên trung học Biên Biên rất cố gắng học tập, mặc dù toán học cô thi không tốt lắm nhưng tạm thời vẫn chen vào được top 50.
Trần Văn Quân cổ vũ cô, không sao hết, không thể một chốc lên cao được, từ từ rồi tới.
Mùa đông ở Giang Thành vừa lạnh lại ẩm ướt, trời còn mưa rất nhiều, trong gió xen lẫn khí ẩm, thổi trúng người là lạnh thấu xương.
Nhưng duy chỉ có vào ngày sinh nhật Biên Biên hôm ấy là có tuyết rơi.
Thậm chí lên cả tin tức, nói trận tuyết ấy quá bất ngờ, mấy ngày liền đài khí quyển không kiểm tra đo lường được.
Trần Nhân Nhân gác chân lên bàn chơi điện thoại, nghiêng đầu xem tin tức trên TV, khinh thường nói: “Có một trận tuyết thôi mà cũng có thể lên tin tức, ở chỗ chúng ta, mùa đông ngày nào chả có tuyết rơi, chẳng phải mỗi ngày đều có tin tức sao.”
Trần Văn Quân nói: “Cái này gọi là hiếm, có một không hai mới gọi là quý giá được, ngày nào cũng nhìn thấy còn có ai quan tâm làm gì.”
Biên Biên ra khỏi phòng, muốn bàn với cha mình về việc về quê ăn tết vì năm nay là giỗ thứ mười của mẹ.
Vương Linh đang pha sữa bò cho con trai, nói với Trần Văn Quân: “Tết năm nay, ba mẹ và chị em dâu của tôi sẽ đến đây, bọn họ chưa từng tới miền nam, muốn ở Giang Thành thăm thú chút.”
“Được thôi, đến lúc đó tôi lái xe đưa ba mẹ đi dạo Giang Thành.”
Lời đến miệng nhưng Biên Biên đành nuốt xuống, buổi tối, cô kéo cha mình ra ban công, tránh Vương Linh và Trần Nhân Nhân: “Cha, không phải nói tết năm nay, chúng ta phải về quê sao.”
Trần Văn Quân vuốt sau đầu, nhíu mày: “Có chuyện bất ngờ, người nhà dì Vương lần đầu tiên tới Giang Thành ăn tết.
Như vậy đi, vào đầu xuân cha sẽ đưa con về thăm ông ngoại bà ngoại một chuyến được không?”
“Nhưng năm nay là giỗ thứ mười của mẹ.”
Biên Biên còn chưa dứt lời, tiếng Vương Linh trong phòng ngủ lại vang lên: “Văn Quân, chúng ta chọn khách sạn cho cha mẹ và mọi người đi, ông lại đây giúp tôi chọn với.”
“Tới ngay.” Trần Văn Quân xoa đầu Biên Biên: “Cứ quyết định vậy đi, chờ đến đầu xuân cha sẽ đưa con về một chuyến.”
Biên Biên có chút không vui, cúi đầu bĩu môi nói: “Con biết mà, người chết nào có quan trọng bằng người sống.”
“Nói cái gì đó.” Trần Văn Quân nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Con vừa mới bệnh khỏi, ở trấn lạnh hơn ở Giang Thành nhiều, nhà ông ngoại bà ngoại lại không có máy sưởi, lỡ như con lại bệnh thì sao bây giờ.”
Trong phòng, Vương Linh lại thúc giục, Trần Văn Quân vội đáp qua ngay, sau đó còn nghiêm túc dặn dò Biên Biên đừng suy nghĩ bậy bạ, tập trung học tập đi.
Người lớn bao giờ cũng hay mâu thuẫn, việc ông nuốt lời không về quê với chuyện học tập của cô có liên quan gì đâu, rõ ràng là người lớn không đúng, cuối cùng lại trở thành trẻ con sai.
Buổi tối, Biên Biên rúc trong chăn gọi điện thoại cho Cố Hoài Bích: “Ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
“Ngủ rồi mà anh còn có thể nghe điện thoại.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người quá nhàm chán, trước kia hầu như ngày nào hai người cũng trò chuyện với nhau, đều là mấy đoạn đối thoại nhạt nhẽo, chẳng qua đó là khá bình thường giữa bạn bè với nhau, nếu mỗi lời nói đều khách sáo vậy thì không phải bạn thân.
Cố Hoài Bích ngáp một tiếng rõ to, tỏ vẻ hiện tại cậu rất mệt mỏi, cô nghe giọng cậu, cảm giác cậu giống một con chó lớn lười biếng ngủ không chịu dậy.
“Vậy anh ngủ đi.”
“Ừm.”
“Ngủ rồi hả?”
“Ừm.”
Biên Biên không cúp máy, Cố Hoài Bích cũng không cúp máy ngay, hai người trầm mặc không nói gì, trong ổ chăn im lặng chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Một lúc sau, cô sụt sùi, nói khẽ: “Cố Hoài Bích, tôi nhớ mẹ.”
Giọng cô rất nhỏ, như là đang nói cho chính mình nghe.
Điện thoại không có tiếng đáp lại của cậu, Biên Biên nghĩ cậu đã ngủ rồi nên nói ngủ ngon với cậu.
Cô đặt điện thoại xuống, cố nén chua xót trong cổ họng lại.
Cô không muốn khóc, cô đã lớn rồi, không thể khóc nhè, để Cố Hoài Bích nói cô là nhóc khóc nhè.
Biên Biên hít sâu, nhắm mắt lại, cố gắng ép mình mau ngủ, ngủ rồi là có thể mơ thấy mẹ.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió, tiếng gió thổi rèm cửa sột soạt, có hơi lạnh.
Biên Biên bị mất ngủ đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, trông thấy dưới đèn đường tiểu khu có một con sói!
Cô che miệng lại, khó mà tin được nhìn nó.
Nó cũng ngẩng đầu, con người màu xanh nhìn Biên Biên, như là giục cô xuống dưới.
Biên Biên dụi mắt, nhìn lại, thế mà là sói thật! Là con sói lớn hai lần trước cô gặp!
Dưới ánh trăng sáng ngời, toàn thân nó được ánh trăng nhàn nhạt bao phủ.
“Trời ạ.”
Biên Biên vẫn không thể tin được, mỗi lần nhìn thấy con sói này, cô đều có cảm giác như đang nằm mơ, ở thành phố lớn gặp được sói là một chuyện gì đó vô cùng kỳ lạ.
Trông con sói có vẻ nôn nóng, nhưng không thể phát ra âm thanh nên chỉ có thể không ngừng đá chân trước.
Biên Biên nghĩ thầm, may mà giờ là đêm khuya, tiểu khu không có người đi lại, bằng không sẽ bị hù chết.
Con sói cẩn thận quan sát động tĩnh thay đổi xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn cô, nhe răng, như bảo cô nhanh xuống dưới.
Biên Biên mặc áo khoác lông vào, nhẹ nhàng chuồn ra phòng, nhìn cửa phòng Trần Văn Quân, kẹt cửa đã tắt đèn, có tiếng ngáy đều đều truyền ra ngoài.
Cô rón ra rón rén đi đến cửa, chợt nhớ tới cái gì đó, quay trở lại mở tủ lạnh, tìm tới tìm lui tìm được một hộp thịt hộp, nhét vào trong túi, sau đó vội vàng xuống lầu.
Con sói nhìn thấy cô xuống, xoay người đi, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn cô, có vẻ như là muốn đưa cô đi đâu đó.
Biên Biên chạy theo nó.
Trong tiểu khu gắn camera khắp nơi, ban đầu Biên Biên còn lo lắng con sói bị phát hiện, nhưng con sói này quả thật là thông minh, toàn đi vào điểm mù tránh camera.
Đi đến hàng rào cao hai mét, nó quay đầu lại nhìn Biên Biên, Biên Biên nhanh chân đi qua nhìn khe hở hẹp giữa hai song sắt.
“Không phải cậu muốn đi ra từ chỗ này á?”
Cô nhìn khe hở, lại sờ đầu sói: “Đầu cậu lớn quá, sẽ bị kẹt đó.”
Con sói giống như đang trợn trắng mắt khinh bỉ chỉ số thông minh của cô, sau đó lắc người, lao tới, nhảy dựng lên, nhanh nhẹn nhảy qua hàng rào cao hai mét!
Biên Biên trợn mắt há hốc mồm.
Khỏe thật.
Này chắc không phải là sói ở vườn bách thú mà là đoàn xiếc thú rồi!
Con sói ở phía bên kia hàng rào, nôn nóng đá chân, giục cô mau qua đây.
Tất nhiên là Biên Biên không thể leo rào qua với nó, cô có thể đi thẳng ra cổng, vòng một vòng lớn đi ra ngoài, con sói chờ cô lúc lâu, uể oải nằm dưới góc tường, ngáp dài, lười biếng ngẩng đầu nhìn cô.
Biên Biên nói thầm trong lòng, con sói này có chút giống người nào đó ghê, lúc nào cũng trông như chưa tỉnh ngủ.
Con sói dẫn Biên Biên đến công viên gần nhất, công viên có một con sông nhỏ, sóng nước lăn tăn, con sói vẽ một vòng tròn trên bãi cỏ xanh ở bờ sông, sau đó nằm sấp xuống.
Biên Biên đi qua ngồi bên cạnh nó.
“Cậu dẫn tớ tới đây làm gì thế?”
Con sói ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trong nước rồi nhìn ánh trăng trên trời, dùng cái mũi khiều tay cô.
Nó muốn cho cô ngắm trăng, hôm nay là mười bốn trăng rất tròn.
Khóe miệng Biên Biên cong lên, cô ôm đầu gối ngẩng đầu ngắm trăng, cười nói: “Cậu hiểu những gì tôi nói sao?”
Con sói nằm sấp trên cỏ xanh, không nói gì mà ngắm ánh trăng.
“Nếu cậu nghe hiểu lời tớ nói, cậu kêu một tiếng nhé?”
Sói uể oải nhắm mắt lại, hoàn toàn không quan tâm tới trò chơi nhàm chán của cô.
Biên Biên gãi đầu, không để ý vẻ hờ hững của nó, hỏi nó một cách quen thuộc: “Tớ dựa vào người cậu được chứ?”
Lần này con sói thật sự ngẩng đầu lên, đôi mắt lười biếng cuối cùng cũng có tinh thần, thân thiện thè lưỡi với cô.
Biên Biên nhún vai: “Không muốn thì thôi.”
Hay là giữ khoảng cách thì tốt hơn, nó cũng không phải là chó nuôi trong nhà.
Sói chớp chớp mắt, đứng lên đi qua chỗ cô, ngoan ngoãn dựa vào lưng cô, thấy cô không phản ứng, nó cắn góc áo cô kéo về phía mình.
Biên Biên biết nó muốn gì, gối đầu lên cái bụng mềm mại của nó.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, cô sẽ nằm cùng một con sói ngắm trăng, không phải như này chỉ có trong truyện cổ tích thôi sao.
“Sói lớn, cậu biết không, hôm nay tâm trạng tớ rất tệ.”
Sói quay đầu lại, liếm lòng bàn tay cô.
“Một là vì thành tích cuối kỳ không như mong đợi, hai là có chút nhớ nhà, không phải nhà hiện tại đâu, mà là nhà ở quê, nhớ ông ngoại bà ngoại và mẹ nữa.”
Biên Biên nghiêng đầu nhìn nó: “Nếu cậu có thể cùng tớ về nhà thật tốt, nhà của chúng tớ có núi cao, cậu sẽ thích lắm.”
Sói quay đầu nằm sấp trên cỏ, giữa trán nhíu lại thành “Ngọn núi nhỏ*”.
*Ngọn núi nhỏ =小山.
“Cậu đó, cậu đừng đi lung tung ở trong thành phố, nguy hiểm lắm.”
Nó đánh một cái ngáp thật dài, dường như đang nói rằng cô đang lo lắng.
“Đúng rồi!” Biên Biên nhớ tới cái gì đó, lấy hộp thịt hộp trong túi ra, kéo nắp thiếc ra đưa tới miệng sói: “Tớ có mang đồ ăn cho cậu!”
Thế nhưng con sói chỉ ngửi thịt hộp rồi ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác.
Biên Biên lại đưa đồ hộp đến miệng nó: “Ăn đi!”
Sói ngồi dậy, kêu một tiếng, như là đang mắng cô.
“Không ăn hả, đồ hộp này ngon lắm, cậu ăn thử chút đi.” Biên Biên dùng tăm ghim một cục thịt mỡ đưa qua, mong chờ nhìn nó: “Nếm thử đi, ăn ngon lắm, cậu tin tớ.”
“Cậu nhìn nè, tớ ăn hết rồi.” Biên Biên bỏ viên thịt vào miệng: “Ăn cực kỳ ngon luôn!”
Con sói trợn tròn mắt, trong bụng nói cái đồ tham ăn, ăn cái gì đều thấy ngon.
“Nào, nếm thử.” Biên Biên dùng tăm ghim một miếng thịt khác đưa tới miệng nó, vô cùng thành ý muốn nó ăn.
Con sói không thể chạy được, Biên Biên