Tiết Thanh thấy Cố Hoài Bích không có ý tốt, lập tức lấy điện thoại ra quay video thẳng mặt Cố Hoài Bích.
Cậu ta cười lạnh: "Tới đây biến thành sói đi, để cho tất cả mọi người nhìn xem cậu là cái thứ gì!"
Cố Hoài Bích đen mặt bước lên phía trước, một đấm đánh bay Tiết Thanh ra ngoài, điện thoại cũng rơi trên đất, vỡ nát màn hình.
"Con mẹ cậu, biến đi!"
Đối phó với con gà yếu như Tiết Thanh, cậu cần gì phải biến hình.
Cố Hoài Bích đi lên trước tay đấm chân đá Tiết Thanh, còn Tiết Thanh thì không hề đánh trả mà chỉ có thể cuộn người lại dùng tay che lấy đầu.
Biên Biên chạy tới ôm Cố Hoài Bích từ phía sau, kéo cậu đi: "Dừng lại! Đánh nữa là chết người đó!"
Cố Hoài Bích vô cùng tức giận, định đánh Tiết Thanh đến gần chết mới thôi, Biên Biên không cản nổi cậu.
Cô vén tay áo lộ ra hai dấu răng: "Anh hứa rằng tất cả đều nghe theo em.
Cố Hoài Bích, anh muốn thất hứa à!"
Cố Hoài Bích nhìn dấu răng khế ước máu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngực cậu hơi phập phồng, quay đầu lại nhìn Tiết Thanh ――
"Cút."
Tiết Thanh ôm bụng, chật vật đứng lên, Biên Biên nói với cậu ta: "Còn không mau đi, cậu muốn bị đánh chết hả!"
Tiết Thanh không cam lòng mà nhặt điện thoại của mình lên, chật vật chạy đi.
Biên Biên quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích, khó hiểu hỏi: "Anh theo dõi em?"
Cố Hoài Bích trừng mắt: "Ông đây không có rảnh rỗi như vậy."
"Vậy sao anh tới đúng lúc thế?"
Cố Hoài Bích tức giận chỉ vào dấu răng trên tay cô: "Trên người của em có khế ước máu của anh, chỉ cần em có cảm giác bất an là anh có thể cảm nhận được ngay cho nên em đừng nghĩ có thể giấu anh cái gì."
Nhưng cậu còn chưa dứt lời, Biên Biên đã nhón chân lên hôn lên cằm cậu, Cố Hoài Bích mở to hai mắt, lời còn chưa thốt ra bị nghẹn lại trong cổ họng.
Đôi môi cô mềm mại, để lại trên cằm cậu một vết nho nhỏ.
Cố Hoài Bích hít sâu, trên người Biên Biên có mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt hòa chung với mùi hoa dành dành, khiến cho máu nóng của cậu trào lên.
"Sau này nếu mà anh nghe lời em như vậy, em sẽ thưởng cho anh."
Con ngươi màu quả phỉ của Cố Hoài Bích bỗng nhiên trở nên vô cùng cháy bỏng, cậu ấn giữ cô vào thân cây, nâng mặt cô lên cúi đầu hôn xuống.
Lần nào cậu hôn cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với các cậu trai nhẹ nhàng hôn phớt qua rồi ngưng mà như thú hoang cắn xé.
Biên Biên thở gấp, khẽ cằn nhằn: "Anh có thể nhẹ nhàng một chút không?"
Cậu gật đầu, đúng là động tác dịu dàng đi rất nhiều, vì thế Biên Biên thử cùng cậu hôn chậm.
Cố Hoài Bích cảm giác trái tim mình như đặt trong nồi và được nấu thành đường đỏ, từ từ tan ra biến thành nước đường đặc sệt.
"Có phải sau này...!đều sẽ có thưởng đúng không?" Cậu rũ mắt, dịu dàng nhìn cô gái trong lòng ngực: "Về sau nếu anh nghe lời em thì sẽ có thưởng giống thế này à?"
Khóe miệng Biên Biên cong lên: "Tất nhiên."
"Được thôi, sau này anh sẽ nghe lời em."
Trong bụng Biên Biên nói khế ước máu cái gì, hứa hẹn cái gì...!Tóm lại còn không bằng một miếng thịt, không thì làm sao gọi là tên khốn* chứ.
*Câu gốc là cẩu nam nhân.
**
Buổi tối, anh em Cố Thiên Giác và Cố Hoài Bích đại chiến với nhau, nguyên nhân là Cố Hoài Bích vứt hết tài liệu ôn tập của Cố Thiên Giác đi.
Cố Thiên Giác nhặt tài liệu từ thùng rác ra, hùng hổ chạy đi tìm Cố Hoài Bích cãi nhau.
"Anh dựa vào cái gì mà vứt tài liệu của em!"
Cố Hoài Bích thản nhiên liếc Cố Thiên Giác: "Thứ nhất, thứ này làm cho ông đây cảm thấy tởm; thứ hai, nó ở trong nhà anh, anh muốn làm gì thì làm."
"Anh thật sự quá đáng!"
Buổi chiều đấy Cố Thiên Giác cùng Biên Biên ở sau vườn làm bài tập, Cố Hoài Bích lại đưa Biên Biên đi, tài liệu ôn tập Cố Thiên Giác để quên không ngờ lại bị anh cô vứt đi!
Đó là bản sao tài liệu ôn tập của Tiết Thanh.
"Em thấy anh đây là...!là không tự tin, sợ Biên Biên bị Tiết Thanh cướp mất."
Cố Hoài Bích thuận tay nắm cổ áo của Cố Thiên Giác xách lên như con thỏ con, lạnh lùng nói: "Đừng để anh nghe thấy hai chữ kia, càng không được đặt hai cái tên này ở cạnh nhau, biết không?"
"Ở trường có biết bao nam sinh thích Biên Biên!" Cố Thiên Giác khó thở, nói không lựa lời: "Tính tình anh xấu như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày Biên Biên đá anh đi!"
"Không liên quan đến em." Cố Hoài Bích buông lỏng tay ra, đẩy Cố Thiên Giác ra ngoài sân vườn, ném balo lên đầu cô: "Cút."
Mắt Cố Thiên Giác đỏ ửng: "Em là em gái ruột của anh, anh thật sự không thích em chút nào à!"
"Đúng vậy, ông đây cảm thấy phiền chết."
......
Cố Thiên Giác đi ra Vương Phủ Hoa Viên với lòng tràn đầy oan ức.
Anh trai nhà người ta rất thương em gái mình còn Cố Hoài Bích thì không thương cô, chẳng thương cô chút nào, không bằng một góc người lạ nữa.
Cố Thiên Giác lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Tu, hỏi cậu ta đang làm cái gì.
Cố Thiên Giác nhắn cho cậu ta rất nhiều tin nhưng Lương Tu chưa từng trả lời tin nào.
Cho dù như thế, Cố Thiên Giác vẫn không ngừng kiên trì nhắn tin cho Lương Tu.
Lương Tu tốt hơn anh trai xấu tính của cô nhiều.
Ở câu lạc bộ đêm, Lương Tu màn hình điện thoại sáng lên, cậu ta đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn lướt qua màn hình rồi đặt điện thoại xuống.
Chung Tân liếc nhìn cậu ta, cười hỏi: "Lại là cô nhóc u mê nào nhắn tin cho cậu à?"
Lương Tu không chút để ý nói: "Lớp 11, một cô phú nhị đại*."
*Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai.
"Đẹp không?"
"Tạm được."
"Tên gì?"
"Nói ra thì cậu biết à?"
Chung Tân cười cười: "Đám em gái trường Gia Đức cậu, ông đây biết không ít đâu, bạn gái trước của tớ học trường cậu đấy, tên là Thẩm Lộ Tuyết, có biết không?"
Đương nhiên là Lương Tu không biết mấy cô bạn gái trong dây chuyền sản xuất của Chung Tân, cậu ta uống một ngụm rượu, hờ hững nói: "Cố Thiên Giác."
Nghe thấy cái này tên, mặt Chung Tân biến sắc, có lẽ gã sẽ không nhớ những cô bạn gái gã ta từng quen nhưng cái tên Cố Thiên Giác này đã khắc sâu vào đầu gã.
Cô gái này lúc trước hành gã thảm hại, hại gã ở trước mặt Thẩm Lộ Tuyết và Trần Biên Biên thiếu chút nữa mặt mũi ném hết sang nhà bà ngoại.
Chung Tân nhìn màn hình điện thoại của Lương Tu, cười lạnh nói: "Bảo cô ta ra đây chơi."
"Có cái gì mà chơi."
"Dù sao thì chỗ chúng ta cũng không có con gái, hẹn cô ta ra chơi với chúng ta."
Lương Tu liếc Chung Tân, nhìn thấy ác ý trong mắt gã, hỏi: "Cậu quen cậu ấy?"
Chung Tân cũng không giấu giếm, kể tất tần tật chuyện Cố Thiên Giác dẫn gã đến cái nhà hàng hố chết người kia ăn cơm, hại gã chi mạnh bị cha mắng chửi, còn bị mất mặt ở trước mặt bạn gái như thế nào cho Lương Tu nghe.
Lương Tu không nhịn được cười mỉa: "Chuyện hiếm đấy, còn có người có thể hành Chung thiếu à."
"Cười cái rắm, đừng nói nữa, là anh em thì mau gọi cô ta ra, ông đây phải dạy dỗ lại cô ta."
Lương Tu tiện tay gửi định vị cho Cố Thiên Giác qua WeChat, chẳng nói thêm gì.
Đầu đường, Cố Thiên Giác nhìn avatar của Lương Tu đang trắng đen bỗng sáng lên một chấm đỏ, sợ tới mức sắp ném điện thoại đi.
Thế...!Thế mà trả lời rồi!
Cố Thiên Giác còn không nhớ rõ mình đã gửi cho cái tên lạnh lùng này bao nhiêu tin nhắn nhưng cậu ta chưa từng trả lời bao giờ, thế mà giờ lại gửi định vị cho cô.
Cố Thiên Giác vừa hồi hộp vừa phấn khởi, không biết làm thế nào mới tốt.
Nam thần đã gửi định vị, ý là hẹn cô gặp mặt ư.
Cố Thiên Giác với tâm trạng chờ mong đi qua đó, cô giận mình không rụt rè chút nào, nhưng cô đã vứt hết mặt mũi theo đuổi cậu ta như vậy còn rụt rè gì nữa, huống chi cô cũng không phải là kiểu con gái ngượng ngùng.
Cô Cố Thiên Giác đã từng đốt xe của lão đại giữa ngã tư, cô còn sợ cái gì.
Có điều trong lòng Cố Thiên Giác vẫn thấp thỏm không yên, dù sao thì đây cũng là người cô thích.
Cố Thiên Giác nghĩ nếu không thì gọi cho Biên Biên bảo Biên Biên đi cùng mình, nhưng cô lại nghĩ nếu đưa Biên Biên đến câu lạc bộ đêm, sợ là tên anh trai hung dữ của cô sẽ giận điên mất.
Suy đi tính lại thì không thể trêu vào anh ấy được.
Ngay lúc Cố Thiên Giác đang rối rắm thì màn hình điện thoại lại sáng lên, vẫn là Lương Tu nhắn đến ――
"Đến đây chơi."
Ba chữ vô cùng đơn giản cũng đủ để cho đầu óc Cố Thiên Giác choáng váng, cô lập tức đến tiệm làm tóc gần nhất gội sạch đầu, sau đó thay quần áo và trang điểm thật xinh đẹp đi tới câu lạc bộ đêm.
Từ xa Cố Thiên Giác đã thấy nam thần Lương Tu, cậu ta đứng dưới đèn đường chờ cô.
Lông mày Lương Tu nhếch lên cao, con ngươi đen nhánh thâm trầm, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, khí chất lạnh nhạt rất sạch sẽ giống như là chàng trai nhà bên.
Cố Thiên Giác không biết là nam thần top 3 này vậy mà sẽ đến câu lạc bộ đêm chơi, nhưng không sao cả, dù sao thì cô cũng không phải là một cô gái tốt.
"Đàn anh, anh khỏe không ạ?" Cố Thiên Giác bước qua, tự tin chào hỏi với Lương Tu.
Lương Tu đáp lấy lệ.
Đây là lần đầu tiên Lương Tu nhìn kỹ Cố Thiên Giác, trước kia cậu ta từng đánh bóng rổ cùng Cố Hoài Bích anh trai cô.
Cố Thiên Giác có sáu bảy phần giống với Cố Hoài Bích, mắt đào hẹp dài có khí thế, khuôn mặt cũng không mềm mại giống với các cô gái khác nhưng lại tinh tế hơn nhiều.
"Đi thôi, đi lên chơi."
Nói xong Lương Tu đưa Cố Thiên Giác vào phòng.
Trong phòng có rất nhiều con trai ngồi đầy trên sô pha, ai ai cũng trông rất côn đồ, thấy Cố Thiên Giác vào, ánh mắt soi mói của bọn họ dán chặt lên người cô còn có phần đùa cợt.
Cố Thiên Giác đi vào phòng, phát hiện không có nữ sinh lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, vội lùi lại.
Chỉ nghe "Cộp" một tiếng, Chung Tân khóa cửa phòng lại, cười xấu xa với cô.
Cố Thiên Giác thấy người quen cũ, lập tức hiểu chuyện là như thế nào, cô nhìn Lương Tu với vẻ mặt khó tin, Lương Tu ngồi xuống sô pha, tự mình rót một ly rượu có vẻ định bỏ mặc cô.
"Cố Thiên Giác, đã lâu không gặp".
Chung Tân cầm ly rượu đi đến trước mặt Cố Thiên Giác: "Bạn cũ gặp nhau, uống một ly đi."
"Uống cái đầu anh, tôi phải đi."
Cố Thiên Giác hất đổ ly rượu trong tay Chung Tân, xoay người định đi nhưng Chung Tân nắm lấy cổ áo cô từ phía sau: "Đi cái gì, không phải chính cô khóc la nói muốn cùng anh Tu của chúng tôi đi chơi à, như thế nào, đây là đang khinh thường anh em giúp cậu ta đó."
"Buông ra!"
Cố Thiên Giác tránh gã, xoay người nói với Lương Tu: "Đàn anh, em không biết anh là bạn của tên này, bây giờ em muốn đi."
"Muốn chạy, không dễ vậy đâu." Chung Tân đẩy Cố Thiên Giác vào đám con trai, lạnh giọng nói: "Lột đồ nó ra!"
Mấy tên con trai vây quanh kéo áo thun Cố Thiên Giác ra, thậm chí còn có bàn tay chạm vào váy cô.
"Buông ra, đừng chạm vào tôi!" Cố Thiên Giác liều mạng giãy giụa, cắn vào tay một tên muốn cởi áo cô.
Tên đó ăn đau, tát một cái lên mặt Cố Thiên Giác: