Trong vườn, Biên Biên có hơi căng thẳng cứ quay đầu lại nhìn Hứa Kỳ.
Hứa Kỳ còn căng thẳng hơn Biên Biên nhưng lại không dám ở gần, đành phải đứng ở sau gốc cây cách mười mấy mét nhìn
bọn họ.
Cố Hoài Bích đi ở ven đường mòn, không biết vì sao mỗi nơi cậu đi qua đều có những chú bướm nhẹ nhàng bay xung quanh, đậu lên những bông hoa và từ từ dang rộng đôi cánh sặc sỡ ra.
Cố Hoài Bích vươn tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đưa đến bên cành hoa, con bướm lập tức đậu lên trên đầu ngón tay cậu.
Dưới ánh mặt trời làn da trắng ngần của cậu rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp đến không giống người thường.
Biên Biên nhìn đến ngẩn người.
Cố Hoài Bích hái một cành hoa trắng nhỏ xuống đưa đến trước mặt Biên Biên, trên cánh còn được tô điểm thêm bằng bướm nhẹ nhàng vỗ cánh.
Sự ngạc nhiên ánh lên trong mắt Biện Biên nhưng cô vẫn rất tự trọng mà dời ánh mắt đi chỗ khác: "Tôi không cần."
Cố Hoài Bích đặt cành hoa vào trong tay Biên Biên, thong thả nói: "Anh cho em, em không thể không nhận."
Vốn dĩ Biên Biên bực mình định ném đi, nhưng cũng không biết tại sao lại nắm chặt ở trong tay, lặng lẽ buông tay xuống bên người.
"Nói cho cùng thì anh muốn làm gì?"
"Em không biết anh muốn làm gì à?"
Cố Hoài Bích rũ mắt nhìn cô, rõ ràng trong mắt tràn ngập yêu thương.
"Tôi có người trong lòng rồi." Biên Biên khẽ nói.
Vẫn giống như nhiều lần trước cô từ chối các cậu sinh viên khác tỏ tình với cô: "Cho nên xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh."
Biên Biên nói xong, nhanh chân rời đi.
Chợt Cố Hoài Bích bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Em nói cái gì?"
Cố Hoà Bích siết chặt tay Biên Biên, Biên Biên cảm giác tay mình sắp gãy tới nơi: "Đau đấy, Cố Hoài Bích, đau quá!"
Cậu kéo cô lại gần mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng gằn từng chữ một nói: "Em thích ai?"
"Không, không liên quan đến anh!"
"Làm gì mà không liên quan tới anh." Sắc mặt của Cố Hoài Bích rất tệ, ánh mắt lạnh lẽo: "Trần Biên Biên, em là của anh."
"Anh không quen tôi, tôi cũng không biết anh."
Cổ Hoài Bích lại kéo cô đến gần mình: "Nhìn kỹ lại đi, em thật sự không nhận ra anh?"
Biên Biên bị cậu kéo lại gần nhìn, cảm giác không thở nổi, khuôn mặt đẹp như thế làm sao mà không làm trái tim người ta đập thình thịch được chứ.
Biên Biên nhìn vào đôi mắt màu quả phỉ của cậu một lúc lâu.
Có vẻ như đã từng quen biết thật.
Khi cô tới gần cậu, mùi hương ấy rất quen thuộc nhưng ký ức của cô dường như bị che phủ bởi một lớp sương mù, Biên Biên nhìn gương mặt xa lạ của Cổ Hoài Bích.
Biện Biên vùng ra khỏi cậu, bối rối lui về sau mấy bước: " Tôi thật sự không quen biết anh."
"Em đã quên anh rồi." Cổ Hoài Bích cười lạnh, buồn bã nói: "Em thực sự đã quên mất anh."
Hết sức đau lòng, Biên Biên cảm thấy vô cùng đau lòng, như là có một cái gai đâm vào lòng cô khiến cô đau đớn không thôi.
Mắt Biên Biên phiếm hồng, không hiểu sao nước mắt cứ chảy ra, cô ngồi sụp xuống ôm đầu gối và vùi đầu vào đầu gối.
Thấy Biên Biên khóc, Cố Hoài Bích không biết làm sao, cậu nhíu mày nói: "Em khóc gì chứ, ông đây đâu có đánh em"
Biện Biên cũng không biết mình khóc vì cái gì, chỉ là cảm thấy rất đau lòng, rất tủi thân, cô không phải là người dễ dàng rơi
nước mắt, nhưng cảm xúc này ập đến bất ngờ khiến bức tường cô dựng lên trong trái tim trong ba năm qua bị phá vỡ.
Lẽ ra Biên Biên đã khóc từ sớm, dường như những nỗi đau này đã tồn tại trong cô từ lâu nhưng lại bị lớp sương dày phủ.
"Đừng khóc." Cố Hoài Bích ngồi sụp xuống, kề sát mặt vào mặt cô, dịu