Hứa Kỳ suy nghĩ mãi, nhiều lần nhìn Cố Hoài Bích muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không báo chuyện huyết tộc nói cho Cố
Hoài Bích.
Tuy trăm năm qua hai tộc luôn đối lập nhau nhưng mọi người đều học cùng một trường, bọn họ ở trong rừng là vì hoạt động của câu lạc bộ, Hứa Kỳ cảm thấy không cần thiết phải báo mấy chuyện vặt này cho Cố Hoài Bích.
Buổi tối, các bạn học ngồi vây quanh đống lửa nghe Lawrence kể chuyện xưa, mấy năm nay Lawrence đi du học khắp thế giới, hiểu biết sâu rộng, đặc biệt đam mê sưu tầm những mẩu chuyện lạ ít ai biết, các bạn học chăm chú lắng nghe.
Hứa Kỳ thừa dịp mọi người không chú ý lén đi vào trong rừng, đi lần theo mùi máu như có như không trong không khí.
Trại của câu lạc bộ nghiên cứu máu đã được dời xuống phía hạ lưu dòng suối, đa số sinh viên đều là người huyết tộc, có vài sinh viên năm nhất đang khuấy nước tương, bọn họ cùng nhau vây quanh đống lửa gặm bánh mì.
So với tốc sói mà nói, kỹ năng sinh tồn của huyết tộc chẳng khác gì người tàn phế, rời xa nhân loại văn minh là bọn họ không sống nổi, đây cũng là lý do bọn họ sống ở đô thị phồn hoa.
Hứa Kỳ trốn trong lùm cây, che giấu mùi cơ thể lén quan sát bọn họ.
Huyết tộc nói rất ít và cực kỳ lịch sự, ai cũng xa cách, so với câu lạc bộ sói ồn ào loạn xà ngầu thì huyết tộc thực sự yên
tĩnh và dè dặt.
"Tiểu Kỳ."
Hứa Kỳ giật mình, xoay người thì nhìn thấy Lục Diễn chắp tay sau lưng, vững vàng xuất hiện sau lưng cô, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên người Lục Diễn một tầng ánh sáng trắng, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo như hồ sâu.
Lục Diễn đứng ở sau lưng Hứa kỳ như thế mà cô chẳng hề phát hiện!
Huyết tộc là thế đó, xuất quỷ nhập thần giống như hồn ma.
Lục Diễn ngạc nhiên hỏi: "Có một mình em à?"
Hứa Kỳ rầu rĩ bĩu môi: "Tôi không có nói cho đại ca biết các anh đang ở bên này."
Lục Diễn mỉm cười: "Em không cần phải nói, cậu ta biết từ lâu rồi."
"Biết rồi?"
"Ừ, cậu ta đã sớm có sắp xếp xung quanh trại của bọn em rồi, chỉ cần bọn anh đến gần là công trùng rắn rết chuột kiến ở xung quanh sẽ tấn công tập thể, mới nãy Lý Nhiễm cũng giống em, chạy tới quan sát tình hình địch, kết quả bị muỗi cắn đầy người."
Hứa Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Lý Nhiễm ngồi trên tảng đá, uất ức bôi tinh dầu tùm lum vì không nỡ nhìn chân mình.
Hứa Kỳ không nhịn được mỉm cười: "Có đại ca bọn tôi ở đó vậy mà các anh dám tới gần, thật là không sợ chết mà."
"Em thì sao, đến đây làm gì?"
Hứa Kỳ đưa mấy con thỏ nướng cho Lục Diễn: "Nè, mang các anh ăn."
Lục Diễn nhận lấy cái túi, nói đùa: "Vượt ngàn dặm tiếp viện cho quân địch, nếu là ở trên chiến trường, em đây là thông đồng với địch phản quốc."
"Em không cần phải đưa cho anh."
Hứa Kỳ định giật lại, Lục Diễn lập tức lùi về phía sau, cười nói: "Đồ cho rồi nào có lý lấy lại"
"Tại anh nói người ta thông đồng với địch phản quốc."
"Anh đùa thôi."
Hứa Kỳ ngẩng đầu nhìn Lục Diễn, nhìn đến khi cậu ta nở nụ cười khẽ, trái tim Hứa Kỳ như tan chảy, cô lại muốn nhào lên đi liếm Lục Diễn.
Kiềm chế lại, xúc động là ma quỷ!
"Nếu Lawrence biết tôi đưa đồ ăn cho các anh, chắc chắn là lại muốn đề nghị đại ca trục xuất tôi."
Lục Diễn nói: "Không sao, nếu em bị trục xuất khỏi tộc sói, huyết tộc bọn anh luôn mở rộng cửa chào đón em"
Hứa Kỳ cho là Lục Diễn nói đùa, khóe miệng cong lên: "Được thôi, vậy anh phải nhớ lời mình nói đó."
"Một lời đã định."
"Vậy tôi về đây."
"Chờ chút." Lục Diễn gọi Hứa Kỳ lại, mở hộp quà nhung màu xanh ra trịnh trọng đưa tới trước mặt Hứa Kỳ: "Đây là cảm ơn ngày hôm trước, em không nói cho anh biết mình muốn cái gì, anh đành tự quyết định mua viên Trái tim máu này."
Nhìn viên đá hồng ngọc đỏ bừng như máu trong hộp quà, Hứa Kỳ đứng hình: "Đây là Trái tim máu!"
Người ta nói rằng viên hồng ngọc "Trái tim máu" này đến từ nơi sâu nhất trong địa ngục, bởi vậy nó còn được gọi là "Con mắt của Satan", cô gái nào có được nó sẽ có được tình yêu của ác ma.
Tất nhiên bất kỳ truyền thuyết nào về đá quý đều là mánh để bán đấu giá, có điều viên "Trái tim máu" này được cắt gọt tinh
xảo, vẻ đẹp của nó gần như có thể nói là nữ hoàng của đá quý.
Bởi vì Hứa Kỳ còn nhỏ, không hợp đeo trang sức lộng lẫy nên Lục Diễn không khảm đá quý vào vòng cổ mà chỉ đặt nó trong hộp và tặng cho Hứa Kỳ.
Hứa Kỳ lùi lại một cách nhạy cảm: "Xin lỗi, cái này...!cái này quá đắt tôi không thể nhận."
"Anh chưa từng tặng quà cho con gái bao giờ." Lục Diễn gãi đầu, trông lúng túng và vụng về: "Nếu em không thích..."
"Không phải không thích!" Hứa Kỳ liên tục giải thích: "Mà là quá quý giá, tôi...!tôi mà mang về để cha nhìn thấy đảm bảo bị ép hỏi, sau đó ăn đòn đấy."
Tất nhiên Lục Diễn cũng không ép Hứa Kỳ, cất chiếc hộp nhung màu xanh, nói: "Là anh không suy nghĩ cẩn thận."
"Nếu anh cứ khăng khăng phải tặng cho tôi cái gì đó." Hứa Kỳ dè dặt bước đến gần Hứa kỳ, chỉ cây thánh giá cậu đeo trước ngực: "Vậy cái này, có thể tặng cho tôi không?"
Lục Diễn tháo cây thánh giá xuống, vuốt ve một chốc, ánh mắt dịu dàng: "Đây là của mẹ anh nhưng bà đã mất từ lâu rồi."
Lâu đến mức cậu đã không còn nhớ rõ khuôn mặt và giọng nói của mẹ.
"Xin lỗi anh, tôi không lấy nữa."
Cây thánh giá này được làm rất tinh xảo, nhưng nhìn sơ qua thì không đáng giá lắm, Hứa Kỳ tưởng đây là đồ bình thường thôi, không ngờ có ý nghĩa quan trọng với Lục Diễn đến vậy.
Lục Diễn tháo cây thánh giá xuống, đeo lên trên cái cổ trắng nõn của Hứa kỳ, đường hoàng nói: "Tặng cho em."
Hứa Kỳ cúi đầu vuốt ve hoa văn tinh xảo trên cây giá, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào, vừa vui vẻ lại có chút chua xót.
Hứa Kỳ ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn cậu: "Tôi chắc chắn sẽ giữ nó thật kỹ!"
Lục Diễn mỉm cười, không nói gì.
**
Biên Biên mơ một giấc mơ, trong mơ dưới cơn mưa xối xả có người gọi tên cô, gọi rất nhiều lần và vô cùng thương tâm, như là đang từ biết với cô.
Rồi mưa tạnh, cô đứng ở trong một thế giới trống không, nhìn chân trời vô tận, trái tim cô trở nên trống rỗng.
Lúc Biên Biên tỉnh dậy, xung quanh tối om, các bạn học đều đã đi vào giấc mộng đẹp, còn có tiếng ngáy phát ra từ bên ngoài lều, hết đợt này đến đợt khác.
Hứa Kỳ cuộn tròn như con mèo nhỏ ngủ bên cạnh Biên Biên, trong tay còn nắm chặt một cây thánh giá.
Biên Biên nhẹ nhàng đứng dậy, nhón chân đi ra ngoài lều.
Gió đêm rào rạt làm bóng cây đung đưa và thổi tắt đống lửa lay lắt.
Trời đêm xanh thẫm, một vầng trăng sáng treo trên những ngọn cây, lạnh lẽo và sáng rực.
Dường như có con sói ở giữa những ngọn núi ở phía xa.
Biên Biên ngẩng đầu, trông thấy có bóng người giữa những ngọn cây, cô nhìn mãi mới phát hiện đó là Cố Hoài Bích đang ngồi một mình giữa những ngọn cây và đang dựa vào một thân cây to, một chân gác lên, một chân buông thõng xuống không trung, say sưa nhìn ánh trăng trong trời đêm.
Biên Biên đi đến dưới gốc cây cao chót
vót, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Cố Hoài Bích leo cao kinh khủng, gần đến tán cây.
"Ối, sao anh leo cao thế!" Biên Biên hét lên với cậu: "Mau xuống đi, nguy hiểm lắm"
Nhưng cô còn chưa dứt lời, đột nhiên Cố Hoài Bích xoay người nhảy xuống, là nhảy thẳng xuống và nhẹ nhàng tiếp đất.
Biện Biên lùi về sau: "Thế mà anh...!"
"Suỵt." Cậu đặt ngón