Lúc Biên Biên tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một cái quan tài bằng kính lạnh ngắt, chân cô bị trói, tay tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực.
Hoa nhài trắng trải đầy quan tài, Biên Biên nằm ở giữa hoa nhài trông cô giống như tiêu bản bướm.
Biên Biên cảm thấy rùng mình và hoảng loạn, cô cố giãy giụa nhưng tay chân đều bị trói trong một không gian hẹp nên cô chẳng có bao nhiêu sức.
"Em tỉnh rồi." Giọng nói dịu dàng của Cố Hoài Nhu vang lên.
Biên Biên ngẩng đầu nhìn người đàn người có khuôn mặt giống Cố Hoài Bích, gã tao nhã đứng ở trước bàn kiểu Âu tự rót đầy
cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Hoa nhài nhỏ, anh biết không phải em chân thành đến thăm anh, mà chỉ anh là người đã cứu em."
Cố Hoài Nhu cầm ly rượu đi đến trước quan tài bằng kính, rũ mắt nhìn Biên Biên: "Dù có bị ngăn cách bởi phần mộ nhưng tốt xấu gì cũng coi như quen biết đúng không?"
"Tóm lại mọi chuyện là thế nào?"
"Rất đơn giản, tôi cũng giống em, tôi cũng trọng sinh"
"Cho nên người lúc trước chết là anh chứ không phải Cố Hoài Bích!"
"Tôi lấy danh nghĩa nó làm không ít chuyện, tên đó rất thông minh, nó đã bí mật đổi tên với tôi thế cho nên tôi mới bị bắt, tất cả đều là kế hoạch của nó, tự mình tố cáo mình"
Cuối cùng Biên Biên cũng hiểu tại sao kiếp trước Cố Hoài Bích khét tiếng độc ác như thế.
Song một quái vật ai ai cũng sợ hãi lại cứu giúp cô trong lúc cô tuyệt vọng nhất.
Bởi vì, đây là hai người!
"Tại sao anh phải làm như vậy?"
"Vì sao á?" Cố Hoài Nhu cười khẩy: "Tôi muốn có sức mạnh giống nó, tôi thực hiện các thí nghiệm nghiên cứu gen, định biến mình thành quái vật như nó, tôi đã thử tách máu nó cố gắng kết hợp DNA của sói với con người, với ý muốn tạo ra sự sống mới nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại."
"Rất buồn cười đúng không, tôi và nó là sinh đôi cùng một mẹ nhưng từ bé nó đã có được tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ trên
thế giới này, hô mưa gọi gió, còn tôi chỉ là một con người tầm thường"
Biên Biên đánh gãy lời gã: "Con người không hề tầm thường."
"Em có suy nghĩ như thế là vì em chẳng biết gì cả."
Cố Hoài Nhu nhìn Biên Biên, tiếp tục nói: "Sau khi trọng sinh, tôi không có cách nào để giết chết nó, đành phải làm tất cả mọi người ghê tởm nó, tránh xa nó, thậm chí là không tiếc.."
Gã đưa bàn tay phải bị mất một ngón tay ra, ngón trỏ tay phải bị cắn đứt tận gốc: "Tôi phải giả cái giá thật đắt còn nó thì chỉ
bị nhốt ba năm.
Thế mà em còn cho rằng con người không tầm thường sao."
Biện Biên định nói, đây rõ ràng là gã bị điên mới tự làm tự chịu, nhưng giờ cô như cá trên thớt đang nằm trong tay gã tốt nhất là không nên chọc điên gã.
"Sau đấy Đỗ Uyển Nhu đưa tôi đi Anh, ở đó tôi gặp được một người đàn ông, người đó đã thay đổi cuộc đời đê hèn khi còn sống của tôi."
Biên Biên nhìn ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay Cố Hoài Nhu, giật mình nhận ra chất lỏng đặc sệt đó vốn là không phải rượu vang đỏ, mà là...! Máu tươi!
"Anh biến mình thành huyết tộc!"
Biên Biên buột miệng thốt ra, cực kỳ ngạc nhiên.
Đám người huyết tộc không ngại mạo hiểm bị sói cắn đứt cổ cũng muốn thử dùng máu sói để trở thành con người, còn tên này lại tự nguyện biến thành huyết tộc!
Đúng là điên khùng, hết sức biến thái.
"Quá trình đó rất khó chịu, huyết tộc không dễ gì biến đổi thành con người.
May mà tôi và Cố Hoài Bích chảy cùng một
dòng máu trên người, sự biến đổi của tôi đối với bọn họ là một sự thử nghiệm hoàn toàn mới."
Biên Biên nhớ lúc trước Lục Diễn có nói, huyết tộc luôn khao khát thay đổi thể chất yếu ớt của mình và gen sói có thể giúp bọn họ tăng sức mạnh, tuy rằng Cố Hoài Nhu không phải sói nhưng gã chảy cùng dòng máu với Cố Hoài Bích vì bọn họ là sinh đôi.
Cố Hoài Nhu thong thả ngồi xuống, uống cạn chất lỏng trong ly, dáng vẻ này của gã cực kỳ giống nhân vật phản diện trong
phim truyền hình.
Biên Biên cảm thấy buồn nôn, cô cố nén ghê tởm, cầu xin Cố Hoài Nhu: "Coi như vì tôi hay mang hoa đến cho anh mà anh thả tôi ra đi, tôi là con người tầm thường không có giá trị gì với anh cả."
"Tôi sẽ thả em ra, nhưng hiện tại thì chưa được."
"Không vội không vội, tôi có thể chờ anh dùng cơm xong."
Cổ Hoài Nhu mỉm cười, lấy khăn tay ra lau miệng: "Qua một trăm năm tôi sẽ thả em ra"
Biện Biên tưởng là mình nghe nhầm: "Anh nói bao lâu?"
"Tôi sẽ biến em thành đồng loại của mình, em sẽ được bất tử, một trăm năm chỉ là cái chớp mắt đối với chúng ta mà thôi."
"..."
Biên Biên sắp khóc tới nơi, cô vội vàng nói: "Anh hai à, tôi với anh không thì không oán! Nếu anh không ưa Hoài Bích thì anh đi tìm anh ấy đấu tay đôi đi, anh tìm tôi làm cái gì?"
Biện Biên không muốn biến thành huyết tộc, cô không muốn trơ mắt ra nhìn người mình yêu ngày một già đi rồi biến mất khỏi thế giới này, cô không muốn nằm cô đơn trong cái quan tài lạnh bằng này ngủ suốt một trăm năm, cô không muốn ở cạnh tên quái vật này.
"Lúc ngủ say trong mộ, chuyện mà mỗi một giây phút tôi chờ mong nhất là chờ em mang một bó hoa nhài đến cho tôi."
Cổ Hoài Nhu đưa tay vào trong quan tài, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Biên Biên, say mê ngắm nhìn cô: "Em cô gái đẹp
nhất thế giới, hoa nhài nhỏ, tôi đã đổ em rồi, nếu quãng đời còn lại có thể ở bên cạnh em, cái gì tôi cũng có thể từ bỏ"
Biên Biên nghiêng đầu cố né bàn tay lạnh lẽo của Cố Hoài Nhu.
"Ai, ai muốn ở cùng tên điên như anh chứ?"
So với Cố Hoài Bích thì người anh trai tâm lý biến thái này mới thật sự là quái vật.
Anh trai biến thái ở ngoài quan tài bằng kính ngắm nhìn Biên Biên như đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật.
Gương mặt cậu ta giống Cố Hoài Bích như đúc, thế mà Biên Biên chẳng cảm thấy chút gì quen thuộc trên người gã, trái lại khi nhìn đôi mắt sâu hun hút của gã, Biên Biên cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngay sau đó, có vài người đàn ông mặc đồ trắng đẩy cửa vào, mang một động thiết bị chữa bệnh phức tạp vào.
Biên Biên nhờ ánh sáng lóe qua nhận ra đây đều là những dụng cụ y tế chuyên nghiệp.
Cô bắt đầu sốt ruột: "Đó là cái gì vậy? Anh muốn làm cái gì?"
"Đừng sợ, hoa nhài nhỏ, đây đều là thiết bị dùng cho quá trình biến đổi."
Biên Biên cố gắng thò đầu lên nhìn, cô nhìn thấy một cái máy lọc máu, cô học y nên biết máy đó dùng để làm cái gì.
"Đây là máy lọc máu, làm bừa là chết người đấy!"
"Quá trình biến đổi không đơn giản như em nghĩ." Cố Hoài Nhu nhìn Biên Biên đang căng thẳng, mỉm cười nói: "Em tưởng là giống trong TV diễn cắn em một cái là em có thể biến thành huyết tộc à?"
Biên Biên thật sự cho là vậy.
"Nếu đơn giản thế thì người huyết tộc ở đầy trên đường rồi."
Cố Hoài Nhu mia mai nói: "Huyết tộc ít nguyên nhân là vì ở quá trình biến đổi phức tạp, yêu cầu em phải đổi một nửa máu của mình thành máu của tôi, đối với huyết tộc việc này hao một lượng máu rất lớn, hao nhiều như vậy cả đời chỉ có thể đổi một lần, cho nên huyết tộc không dễ biến đổi cho con người, ngoại trừ đó là người mình yêu muốn cùng nhau sống một cuộc sống vĩnh cửu."
"Tôi cảm thấy cơ hội quý giá như thế này tốt hơn hết thì nên để dành lại cho cô gái may mắn tiếp theo được không?" Biên
Biên sắp khóc mất rồi: "Tôi không đáng để anh hi sinh lớn thế."
"Có đáng hay không là do tôi quyết định, dù chỉ có 30% xác suất thành công, tôi cũng muốn thử một lần."
"Anh nói là tôi có 70% biến đổi thất bại."
Biên Biên đang muốn thở phào một hơi thì lại nghe thấy gã nói: "Biến đổi thất bại, hai chúng đều chết."
"..."
"Anh, anh thật sự không cần phải mạo hiểm vì tôi đâu, đều là người từng trọng sinh, sống thật tốt không được à?"
Cố Hoài Nhu nhìn cô mỉm cười: "Suốt cuộc đời tôi đều mong muốn trở thành tên kia, thay thế nó, sau đó hủy diệt nó.
Đối với Cố Hoài Bích còn có chuyện gì khốn khổ hơn là chuyện cô gái mình yêu cùng chết với người mình căm hận nhất"
"..."
Biện Biên thật sự không biết nên nói như thế nào, cô đoán là đời trước tâm lý của Cố Hoài Nhu đã vặn vẹo, giờ trọng sinh thậm chí không tiếc biến mình trở thành cái xác không hồn cũng muốn cướp đi mọi thứ của Cố Hoài Bích.
Cố Hoài Nhu thấy Biện Biên căng thẳng như vậy cũng có chút không đành lòng, nói: "Gen di truyền của huyết tộc là máu của
bọn họ, thông qua máu có thể thay đổi chức năng cơ thể của em, miễn là em sống sót qua giai đoạn phản ứng đặc biệt rồi
sau đó điều dưỡng bằng máu túi trong một thời gian là không sao hết."
Biên Biên tưởng tượng đến cảnh gã uống người vừa nãy cảm thấy dạ dày cồn cào cực kỳ khó chịu.
"Vậy nên chuyện lần trước tộc sói liên tiếp
bị tập kích là do anh đứng sau?"
Cơ thể tôi mạnh hơn tất cả huyết tộc, những kẻ ngu đó cố chấp nghĩ rằng bởi vì tôi và Cố Hoài Bích là sinh đôi cùng một mẹ, máu có gen sói nên mới khác người bình thường, cho nên ngu ngốc lao đầu vào nguy hiểm bắt tộc sói, để đổi máu với bọn họ."
"Có thành công không?"
"Em nói xem." Cổ Hoài Nhu trào phúng nói: "Sao dễ bắt được tộc sói, không bàn tới việc huyết tộc không mạnh bằng tộc sói, cho dù có bắt được, bọn họ cũng không thể chịu được máu sói, chỉ với một giọt cũng đủ để đốt trái tim bọn họ thành tro."
Tuy Cổ