Lục Diễn đã hồi phục, Hứa Kỳ và Tình Văn đón cậu về nhà, cơ thể cậu đã hoàn toàn thay đổi thành con người, máu nóng chảy khắp người, tế bào đã có khả năng tạo máu.
Điều này có nghĩa Lục Diễn đã hoàn toàn biến thành con người, cậu cần ăn cơm ba bữa, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử.
Ban đêm, Lục Diễn đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ.
Hứa Kỳ đi đến bên cạnh cậu, hết ngước nhìn ánh trăng lại nhìn cậu, định nói cái gì đó nhưng sợ làm phiền cậu.
Cậu vẫn là người đàn ông trầm tĩnh, cô không dám phá vỡ sự yên tĩnh của cậu.
Lục Diễn đặt tay lên vai Hứa Kỳ, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Giờ phút này, thời gian đối với cậu mà nói, không còn là mãi mãi, mỗi một phút giây đều có ý nghĩa.
Ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của sự tồn tại và...!Ý nghĩa của tình yêu.
Hứa Kỳ là người không thể đứng im được nửa phút, cô cố gắng kiềm chế tính tình của mình đứng im bên cạnh Lục Diễn mười phút.
Đến giới hạn, cô gãi đầu, kéo góc áo Lục Diễn hết ngắm trăng trên trời, lại nhìn xuống cỏ xanh dưới chân...!
Cuối cùng Tình Văn cũng xuất hiện đúng lúc cứu nguy cho Hứa Kỳ.
Tình Văn uyển chuyển đi tới, hành lễ với Lục Diễn, sau đó tháo vòng cẩm thạch trên tay trái xuống đưa cho Lục Diễn.
"Tình Văn không phụ phó thác, bảo vệ toàn bộ tài sản của tiên sinh, bây giờ tiên sinh đã sống lại, Tình Văn xin phép ở ẩn, chìa khóa căn hầm bí mật trả về cho chủ."
Lục Diễn nhận lấy vòng tay, gật đầu: "Vất vả cho cô."
"Đâu có, tiên sinh có ơn cứu mạng Tình Văn, tan xương nát thịt còn không đủ báo đáp."
Hứa Kỳ hết nhìn Lục Diễn lại nhìn sang Tình Văn, cảm giác...!Sắp phải chia ly.
"Sau này có tính toán gì không?" Lục Diễn hỏi Tình Văn.
"Tôi muốn đi chu du khắp nơi."
Thiếu chút nữa Hứa Kỳ bật cười, lúc trước Tình Văn nói chuyện hay dùng văn phong nho nhã cổ đại, có điều qua mấy năm chỉ dạy của Hứa Kỳ, Tình Văn từ cô gái cổ đại xinh đẹp biến thành một cô gái hiện đại nằm trên sô pha gặm chân gà.
Thật bất ngờ khi Lục Diễn tỉnh lại, cô ấy nhập vai trong một giây, biến trở lại cô nha hoàn bé nhỏ, thế mà còn muốn chu du khắp nơi, sao cô ấy không nói mình muốn vác kiếm đi khắp giang hồ đi.
Chẳng qua không khí chia ly nặng nề như thế, Hứa Kỳ không thể cười được nên nói với Tình Văn: "Cô giữ gìn sức khỏe, lòng người trong xã hội hiện đại rất phức tạp, cô không được cả tin, hơn nữa đừng để đàn ông xấu lừa"
Tình Văn gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, khiến cho ý nghĩ tặng Tình Văn một cái ôm chặt của Hứa Kỳ tan thành mây khói.
Tình Văn đi ra ngoài vườn, xa xa trông thấy có một người đàn ông ngồi trên thềm đá ở quảng trường đối diện.
Khuôn mặt cậu ta sáng sủa dễ nhìn, ánh trăng rọi vào người cậu tôn lên làn da trắng như tuyết.
Sói.
Là một huyết tộc cấp cao, Tình Văn đề cao cảnh giác nhìn cậu ta.
Người nọ đứng lên, dưới ánh trăng, dáng người cao gầy.
"Ai đó?" Tình Văn nhe răng sắc nhọn ra.
"Là Vân Cảnh của tộc sói."
Vân Cảnh bước đến trước mặt Tình Văn, nở nụ cười tỏa nắng: "Xin chào."
Tình Văn nhận ra Vân Cảnh chính là người lần đó nhiệt tình đưa cô vào bệnh viện, răng nhọn của Tình Văn biến mất, VỖ ngực nói: "Hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng vừa ra khỏi cửa thì chết ngay chứ!"
Vân Cảnh nhảy xuống khỏi bậc thềm, hỏi Tình Văn: "Cô muốn đi đâu?"
"Chu du khắp nơi."
"Ồ!" Vân Cảnh hâm mộ nói: "Tôi có thể đi cùng cô hay không?"
"Không thể, tôi muốn đi một mình, không mang trẻ con theo."
"Tôi không phải trẻ con, tôi đã 22 tuổi! Hiện tại đang giúp đỡ gia tộc quản lý công ty, là một người trưởng thành...!À không
sói trưởng thành!"
"Ờ" Tình Văn không quan tâm: "Thế tôi cũng không thể đưa cậu theo được."
"Tại sao?"
"Cha mẹ cậu mà biết sẽ giết tôi mất."
"Tôi đã lớn rồi, bọn họ không thể quản lý tôi nữa."
Tình Văn nhìn ánh mắt cháy bỏng của Vân Cảnh, trong lòng nói thôi xong, con sói ngốc này yêu cô mất rồi.
"Sói ngốc, cậu muốn đi đâu?"
Vân Cảnh thấy giọng điệu chị gái nhỏ thân thiện hơn, hào hứng nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, bây giờ cô đã được tự do không cần phải ở bên cạnh Lục Diễn nữa, chúng ta có thể cùng nhau mở cửa hàng trước! Vấn đề tài chính cô không cần lo, tôi chi!"
Tình Văn nhíu đôi mày xinh đẹp, bụng nói tộc sói các người đều thẳng thắn như vậy à, bỏ qua giai đoạn yêu đương, qua luôn kết hôn, là vì mở cửa hàng nhỏ á?
"Chuyện này.
Tôi muốn suy nghĩ thêm."
"Tất nhiên tất nhiên, chuyện quan trọng nhất đời người nên phải suy nghĩ cẩn thận!" Vân Cảnh ngồi trên bậc thềm, chống
cằm nhìn Tình Văn đầy mong đợi, dường như đang đợi cô suy nghĩ tại chỗ.
Tình Văn:......!
"Tôi là một cô gái tính cách hơi mạnh" Tình Văn nói với Vân Cảnh: "Thật ra ngay từ đầu tôi không có ý định kết hôn, cậu thật lòng đấy à?"
"Thật hơn ngọc trai luôn!" Vân Cảnh giơ tay lên trời thề: "Sau này tiền kiếm được trong cửa hàng có sáu tôi bốn, không không, cô bảy tôi ba!"
Tình Văn có chút cảm động: "Cậu đối xử với tôi thật tốt."
"Ừm."
"Vậy cậu muốn mở cửa hàng gì?"
Vân Cảnh lấy ghi chú viết kế hoạch đã chuẩn bị từ trước ra, phấn khởi giới thiệu với Tình Văn: "Chuyên nhận may các loại
trang phục cho nữ bằng tay, hán phục, đồ cosplay...!Cô góp tay nghề, tôi bỏ vốn, chúng ta định hướng theo con đường may mặc cao cấp, phấn đấu trở thành người đứng đầu ngành!"
Tình Văn:..........!
**
Sau khi Tình Văn đi, trong nhà lại yên tĩnh như cũ.
Lục Diễn đeo vòng cẩm thạch lên tay Hứa Kỳ, nói: "Chìa khóa hầm bí mật giao cho em giữ."
"Ấy, không được không được!" Hứa Kỳ liên tục xua tay: "Em cẩu thả lắm, chắc chắn sẽ làm mất nó, nhiều đá quý của anh như thế, em làm mất sao mà đền nổi!"
Lục Diễn mỉm cười, nói: "Không cần đến, tất cả là của em."
Hứa Kỳ ngạc nhiên nhìn Lục Diễn: "Anh nói cái gì?"
Lục Diễn thản nhiên nói: "Vợ chồng là một mà, tài sản của anh đương nhiên cũng là của em."
Đây là lần đầu tiên hai người họ nhắc đến vấn đề này sau khi Lục Diễn tỉnh lại, Hứa Kỳ vẫn luôn lo lắng, lúc đầu cậu không biết gì về chuyện kết hôn, Hứa Kỳ sợ cậu không vui, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Lục Diễn không vui, coi như bọn họ không có kết hôn.
"Anh...!Anh nói em có thể...!Có thể ở lại bên cạnh anh sao?"
Hứa Kỳ nói lắp.
"Em đang nói bậy bạ gì đấy." Lục Diễn cười ấm áp: "Em là vợ của anh, tất nhiên là phải ở bên cạnh anh"
Hạnh phúc tới bất ngờ làm đầu óc Hứa Kỳ không chạy kịp.
"Anh không giận em tự ý kết hôn với anh à?"
Lục Diễn nắm tay Hứa Kỳ, cùng cô đi vào nhà: "Có thể cưới được em, là Lục Diễn được hời."
"Không không không" Hứa Kỳ khiêm tốn nói: "Là em được hời! Lời to luôn!"
"Làm gì mà xa cách vậy?"
Đúng vậy, tại sao cô lại nói chuyện xa cách thế, nói chuyện với Lục Diễn về vấn đề này làm đầu óc cô phấn khích quá!
"Thế...!Sau này anh chính là chồng em nhỉ?" Hứa Kỳ không chắc chắn gọi một tiếng: "Chồng ơi?"
Chợt Lục Diễn có chút ngượng, hai má ửng hồng, nặng nề đáp một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác: "Sói nhỏ, anh lớn tuổi, khá là trầm tính nhưng anh sẽ đối xử tốt với em, hy vọng em không chê anh nhạt nhẽo"
"Không đâu!" Hứa Kỳ đi đến trước mặt Lục Diễn, thân thiết kéo tay cậu: "Dù có chán còn có thể chán hơn lúc anh còn là xác chết sao?"
Sau khi Lục Diễn tỉnh lại, có nghe Cố Hoài Bích kể lại những chuyện xảy ra trong lúc cậu ngủ say.
Thật không ngờ được, cuộc sống của cô gái này phải khó khăn như thế nào khi giữ một cái chết xác đây, làm sao mà ngày ngày cắt đầu ngón tay, dùng máu nuôi thi thể của cậu không thối rữa.
Lục Diễn nhẹ nhàng ôm cô, kiềm chế cảm xúc của mình cảm xúc, trầm giọng nói bên tai Hứa Kỳ: "Sói nhỏ, anh có thể làm gì cho em, em cứ nói với anh, dù là bất cứ chuyện gì."
Nếu không cậu thật sự sẽ áy náy chết, đau lòng chết.
"Ừm, chuyện này...!Bây giờ anh để em suy nghĩ đã, hình như cũng không nghĩ được gì."
"Không sao, từ từ nghĩ sau."
"Em nghĩ ra rồi!" Hứa Kỳ chớp chớp mắt: "Từ lâu em đã muốn làm với anh."
Lục Diễn cúi đầu nhìn ánh mắt chờ mong của cô gái trước mặt, trong lòng cũng đã đoán được là chuyện gì.
Tộc sói đa số có vẻ đặc biệt thích làm chuyện này, hơn nữa mãi mãi không thỏa mãn.
"Được không, có thể không?" Hứa Kỳ kéo tay áo sơ mi trắng của cậu: "Em muốn, em muốn..."
"Có, có thể."
Hứa Kỳ hoan hô một tiếng, kéo tay Lục Diễn chạy vào phòng ngủ, sau đó nhảy lên giường, nằm bẹp trên chiếc giường lớn mềm mại: "Nhanh lên nhanh lên! Mau lên ngủ đi!"
Lục Diễn kéo cổ áo, hỏi cô: "Anh có nên cởi quần áo trước không?"
"Anh cởi quần áo làm gì?"
"Cái này...!Không cởi cũng được, tùy em thích"
Hứa Kỳ vỗ lên cái bụng mềm mại của mình: "Mau ngủ trên bụng em nè, em luôn muốn anh ngủ ở đây, rất thoải mái! Lên ngủ thử xem!"
Lục Diễn:........!
"Ừa!"
**
Lục Diễn thật sự nghiêm túc ngủ trên bụng Hứa Kỳ suốt đêm.
Tuy cậu thức trắng suốt đêm nhưng đây là lần đầu tiên cơ thể cậu có dục vọng mãnh liệt như vậy, ít nhất, mấy trăm năm qua cơ thể cậu luôn lạnh lẽo, chưa bao giờ nghĩ đến những việc này.
Lục Diễn nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say, hôn lên trán Hứa Kỳ một nụ hôn sâu.
Cậu cảm thấy, hormone trong người đã kích thích cảm xúc của cậu.
Lần đầu tiên cậu thích một thứ gì đó nhiều như vậy, như thích cô gái trước mặt này.
Lời nguyền cho sự vĩnh hằng của huyết tộc là sự lạnh lùng không tình cảm, không hứng thú.
Được làm người, thật sự rất hạnh phúc.
Nhiều lần Lục Diễn khơi gợi bản năng sói của Hứa Kỳ, cô mơ mơ màng màng ấn đầu cậu lại trên bụng mình, để cậu ngoan một chút.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba đều là như thế này, đến tối ngày thứ tư Lục Diễn không chịu nổi nữa nên nói thẳng với cô: "Chúng
ta là vợ chồng."
"Đúng rồi." Hứa Kỳ đắp mặt nạ nắn nằm ở trên giường tập thể dục chân: "Cho nên em mới để anh ngủ trên bụng em"
Người khác muốn ngủ còn không được đó!
"Nhưng anh không muốn ngủ trên bụng em."
Lục Diễn vừa dứt lời, Hứa Kỳ dừng động tác, nhìn cậu bằng ánh mắt không tin nổi, cô bị tổn thương, mặt nạ rớt phân nửa:
"Anh nói cái gì?"
"Anh không muốn ngủ trên bụng em, anh muốn ngủ trên em!"
Người đàn ông già đứng đắn Lục Diễn rất khó mở miệng nói ra mấy lời này, mặt đỏ tại hồng một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: "...!Chân"
Hứa Kỳ nhíu mày, hoang mang nhìn cậu: "Chân cứng ngắc làm sao ngủ được, trên bụng thoải mái với mềm mại hơn."
Vì thể lần đầu tiên "Đấu tranh" kết thúc trong thất bại, Lục Diễn nghĩ nguyên nhân là vì da mặt cậu quá mỏng.
...!
Từ sau khi Lục Diễn tỉnh lại, cha Hứa Kỳ lại làm ầm lên vì chuyện Hứa Kỳ dám dùng máu nuôi Lục Diễn suốt ba năm, ông nhìn thấy Lục Diễn là nổi giận.
Vào ngày sinh nhật 46 tuổi của cha mình, Hứa Kỳ quyết định đưa Lục Diễn về nhà, cùng nhau đón sinh nhật cha và hóa giải
mâu thuẫn giữa hai người.
Đêm trước đó, Lục Diễn lật hết căn hầm bí mật của mình tìm được mười mấy viên đá