Trong dịp năm mới, Mục Noãn Tô đi theo Hoắc Chi Châu về nhà họ Hoắc vài lần, nhưng chưa từng gặp qua bóng dáng của Hoắc Chi An và Bạch Uyển Uyển. Hoắc Chi Châu nói hai người bọn họ đã cùng nhau trở về nhà họ Bạch chúc tết, đến ngày mười lăm mới trở về.
Mục Noãn Tô có nhắn tin Wechat cho Bạch Uyển Uyển, dò hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì không, nhưng đều bị Bạch Uyển Uyển nhã nhặn từ chối. Vì vậy chuyện này tạm thời bỏ qua một bên.
Rất nhanh đã đến mùng 7, chính là ngày Mục Noãn Tô tụ họp ở trường cấp 3.
Lời kêu gọi của Vệ Thanh và Hào Triệu nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, buổi họp lớp lần này có hơn 20 ngươi tham gia, hầu như các bạn học cấp 3 đang ăn tết ở Nam Thành đều đến.
Để phù hợp cho chủ đề lần này, Mục Noãn Tô không trang điểm đậm chỉ trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc cao, để lộ ra gương mặt thanh tú. Cô ở phòng giữ quần áo rất lâu, cuối cùng chọn một chiếc váy liền thân màu trắng cộng thêm cái áo khoác màu đỏ, cả người lộ ra vẻ thanh xuân cùng tràn đầy năng lượng.
Bởi vì đụng màu với chiếc xe của mình, cho nên cô đã lái xe riêng của Hoắc Chi Châu đi ra ngoài.
“Tô Tô, sau khi uống rượu không được lái xe. Kết thúc buổi họp lớp anh sẽ đến đón em.” Biết rõ các cô tụ họp nhất định không thể tránh khỏi việc uống rượu, Hoắc Chi Châu chỉ có thể dặn dò một câu.
“Biết rồi!” Mục Noãn Tô lên tiếng, cầm lấy chìa khóa xe của anh đi ra ngoài đón Đường Hiểu Sanh.
Địa điểm họp mặt được sắp xếp tại trường học cũ của bọn họ Ngũ Trung. Trường Ngũ Trung cũng là một trường cấp 3 khá tốt ở Nam Thành, học tập vô cùng nghiêm túc. Chỉ mới mùng 7 mà học sinh cấp 3 đã đi học lại rồi.
Mục Noãn Tô đến trường khá sớm, trên sân thể dục chỉ có 10 người.
Mọi người đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau vội vàng trò chuyện hỏi thăm.
“Ủa? Các học đệ học muội đi đâu vậy ta?” Có người đột nhiên chỉ về phía sân chơi bên cạnh nói.
Mục Noãn Tô nhìn qua, các học sinh lớp 12 nối đuôi nhau bước ra từ tòa nhà dạy học bên cạnh, cầm tập vở trong tay, đi ngang qua sân trường tiến vào nhà thi đấu. Khuôn viên trường vốn yên tĩnh cũng vì thế trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Hẳn là đi nghe tọa đàm? Không phải trong nhóm chat có nói hôm nay có một buổi tọa đàm à?”
Vì để khích lệ học sinh lớp 12 chạy nước rút cho kỳ thi đại học sắp tới, theo thông lệ nhà trường sẽ mời một vài cựu học sinh ưu tú quay về trường học để làm bài diễn thuyết, địa điểm tổ chức chính là nhà thi đấu của trường, chỗ đó có khán đài lớn, có thể chứa hơn hai mươi mấy lớp học.
Mấy năm trước, lúc bọn họ còn học cấp 3 cũng như thế này.
“Tuổi trẻ thật tốt, hâm mộ thật!”
“Đột nhiên nhớ lúc học cấp 3 quá! Tuy rất vất vả, nhưng cũng rất đơn thuần, tình cảm chân thành.”
“Hay là chúng ta cũng đi đến nhà thi đấu nghe một chút đi! Ôn lại kỷ niệm?” Có người đề nghị.
“Được đó! Đi thôi! Chúng ta lén vào từ cửa hông.”
……
Bọn họ nói xong cùng nhau đi về phía nhà thi đấu.
“Tô Tô, chúng ta cũng đi nghe một chút đi.” Đường Hiểu Sanh có hơi hưng phấn, lôi kéo Mục Noãn Tô đi theo.
Đi đến nhà thi đấu quen thuộc, Mục Noãn Tô và Đường Hiểu Sanh cùng nhau lén ngồi ở một vị trí hẻo lánh của khán đài.
Bốn phía của nhà thi đấu đều là khán đài, lần này chỉ có học sinh lớp 12 tập trung ngồi ở một bên, ba khán đài còn lại trống không.
Sàn nhà màu gỗ cây được lau sạch bóng không nhiễm một hạt bụi nào, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Chính giữa nhà thi đấu, có một cái bục được ghép bởi một số bàn học. Trên bàn đặt micro và tép hồ sơ. Bên cạnh có người đang xoay ngươi điều chỉnh âm thanh.
“Không biết lần này mời ai nhỉ.” Trong đám nữ sinh đi cùng nhau có một nữ sinh nhỏ giọng thì thầm.
Nghe thấy lời của nữ sinh đó, ánh mắt Mục Noãn Tô kìm lòng không đặng rơi vào phía sau cái bàn, nơi đó có mấy người đàn ông đứng quay lưng về phía các cô, còn đang nói chuyện gì đó. Mấy người này ăn mặc rất lịch sự, áo vest giày da, nhìn qua không phải là học sinh.
“Alo, alo, alo…..” Người trông như người dẫn chương trình cầm miro trên bàn thử vài tiếng, “Xin các bạn học hãy giữ im lặng, chúng ta sắp bắt đầu.”
Trong khi người dẫn chương trình đang nói, một số người đứng ở đó quay đầu lại, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Lúc nhìn thấy rõ mặt của những người đó, Mục Noãn Tô chợt không thở nổi.
Hề Thành Nam đến đây….
Nếu như tính không lầm, đã lâu rồi cô không gặp lại anh ta.
Tóc của anh ta cắt rất ngắn, ngoại hình nổi bật, áo sơmi trắng cùng áo vest màu đen làm cho anh ta thêm vài phần khí chất thành thục nho nhã.
Đương nhiên những nữ sinh khác cũng phát hiện, từ lúc anh ta ngồi xuống, khuôn mặt không còn bị che khuất nữa, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán của đám nữ sinh bên cạnh.
“Anh đó? Đẹp trai quá!”
“Anh nào?”
“Còn không phải quá rõ ràng sao? Ngồi thứ hai bên trái! Cực kỳ đẹp trai! Không biết học khóa nào, trời ơi, các đàn chị học khóa đó thật có phúc! Tại sao khóa của chúng ta không có người đẹp trai như vậy?!”
“Ai nói không có? Người kia cũng không phải rất tuấn tú sao?”
“Bà mẹ nó cậu đừng có nói đùa. Khí chất của người đó kém xa vạn dặm với đàn anh ngồi vị trí thứ hai, Ok? Cậu ta chính là cái túi rơm có đầu rỗng.”
“Đừng nói nữa, túi rơm đang nhìn cậu kìa….”
……
Mục Noãn Tô không khỏi “Phụt” cười thành tiếng.
“Yên lặng, yên lặng.” Tiếng thảo luận dần dần lớn hơn, người dẫn chương trình không thể nào không lên tiếng.
Thấy mọi người đã im lặng, người dẫn chương trình hắng giọng một cái bắt đầu đọc bản thảo: “Các em học sinh thân mến, các em sắp bước vào kỳ thi cuối cùng của năm học cấp 3, cũng là một kỳ quan trọng nhất. Kỳ thi đại học liên quan đến cuộc đời của các em….”
Sau một bài phát biểu khích lê đầy diễn cảm, sắp tiến vào chủ đề chính của lần này — mời những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc quay về trường để chia sẻ kinh nghiệm.
Lúc này Đường Hiểu Sanh cũng chú ý đến Hề Thành Nam, cô ấy nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Hay là chúng ta đi trước?”
Mục Noãn Tô lắc đầu, nhìn Đường Hiểu Sanh mỉm cười: “Đi cái gì? Để biểu hiện tớ rất chột dạ sao.”
Đường Hiểu Sanh giật mình, cũng mỉm cười, thoải mái nói: “Đúng vậy! Chúng ta sẽ ngồi đây nghe diễn thuyết.”
Hề Thành Nam được sắp xếp thứ hai, anh ta tiếp nhận miro, chậm rãi lên tiếng, “Xin chào các em, anh là Hề Thành Nam tốt nghiệp khóa XX…..”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng trong trẻo, nhưng có hơi khàn khàn, nói chuyện thoải mái cảm giác giống như dòng suối mát trong khe núi thấm vào ruột gan.Vừa mới lên tiếng, những người ngồi bên cạnh kích động hô lên.
“Woa…..”
“Giọng nói dễ nghe quá!”
“Tớ thích giọng nói này! So với giọng siêu trầm còn hấp dẫn tớ hơn!”
“Đây là đàn anh thần tiên nào! Không biết có bạn gái chưa?”
……
Những tiếng nghị luận nhỏ vụn không ngừng truyền đến, Mục Noãn Tô nhịn không được thoáng nhìn về hướng đó.
Mấy cô bé thì thầm vào tai nhau, trên mặt có ba phần hưng phấn năm phần sùng bái, nhìn không rời mắt người đang đứng trên bục diễn thuyết.
Cô lại nhìn Hề Thành Nam, nhẹ xùy một tiếng.
Mấy năm qua đi, anh ta vẫn được nhiều cô gái nhỏ yêu thích như vậy….
“Tô Tô, Vệ Thanh nhắn tin bảo chúng ta ra ngoài.” Đường Hiểu Sanh ngồi bên cạnh kéo tay áo Mục Noãn Tô, khẽ nói.
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Mục Noãn Tô mở điện thoại lên, có một cuộc gọi nhỡ của Vệ Thanh. Hẳn là không liên lạc được với cô, nên trực tiếp tìm Đường Hiểu Sanh.
Cô cất điện thoại, cẩn thận cùng Đường Hiểu Sanh đi xuống cầu thang, đi ra từ cửa hông.
*
“Có phải Mục Noãn Tô không muốn nhìn thấy bạn trai cũ, nên mới rời đi?” Nhìn bóng lưng hai người bọn họ khuất xa, cô gái đi cùng nhỏ giọng nghị luận. Lúc đó hai người yêu đương đường đường chính chính, gần như không ai không biết.
“Tôi đoán là như vậy. Có lẽ không muốn nhìn thấy người đã bỏ rơi mình?”
“Cái gì, là Hề Thành Nam vứt bỏ Mục Noãn Tô? Thiệt hay giả? Không thể nào? Trước kia cảm thấy anh ta rất rất thích Mục Noãn Tô…..”
“Do Hề Thành Nam ra nước ngoài, nhất định là anh ta đã vứt bỏ Mục Noãn Tô! Không phải cậu chưa từng nhìn thấy qua, Hề Thành Nam đi rồi Mục Noãn Tô không còn hoạt bát như trước đây, cũng ít nói hơn.”
“Chuyện này thực ra là….. Về sau cô ấy chỉ chơi thân với Đường Hiểu Sanh.”
“Đàn ông mà. Cho dù là hoa khôi của trường, ở bên nhau một thời gian dài cũng cảm thấy chán.”
……
Một số người trong bọn họ không thân quen
mấy với Mục Noãn Tô, nhưng bây giờ bọn họ đã biết ngọn nguồn của bát quái, chỉ hận không thể trò chuyện đến long trời lở đất, bọn họ tiếp tục ở lại nhà thi đấu đến khi buổi diễn thuyết kết thúc mới đi tập hợp với những người khác.
Sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, bọn họ cùng nhau đi thăm chủ nhiệm dạy năm cấp 3. Chủ nhiệm lớp vẫn dạy lớp 12, trí nhớ rất tốt, gần như có thể nhớ hết tên của tất cả mọi người. Thậm chí còn nhắc đến những chuyện nghịch ngợm của đám nam sinh khiến cho người khác chê cười.
Mắt thấy đã gần đến giữa trưa, chủ nhiệm lớp nhã nhặn từ chối lời mời dùng cơm của bọn họ, nói không muốn quấy rầy buổi họp lớp của những người trẻ tuổi, ông ấy còn có nhiệm vụ phải làm.
Mọi người chỉ đành đồng ý, rồi chọn một khách sạn gần đó ăn trưa.
Vệ Thanh đã đặt một phòng riêng, trừ những người phải rời đi trước, vừa khéo đủ 2 bàn.
Mọi người tùy ý ngồi xuống. Ngồi cùng bàn với Mục Noãn Tô, đa phần đều là những người bạn từng chơi chung, chỉ có 2 cô gái không quá thân quen, một người tên là Hứa Thanh người còn lại tên là Triệu Triệu.
Hôm nay Hứa Thanh uống hơi nhiều, sau khi dùng cơm được một nửa muốn đi toilet. Triệu Triệu không yên lòng, cũng đi theo cùng.
Một lúc sau, từ cánh cửa không đóng chặt truyền đến giọng nói của một đôi nam nữ, giống như đang tranh luận cái gì đó.
Vệ Thanh nhíu mày, đứng dậy đi ra cửa xem xét tình huống, vừa mở cửa ra lập tức ngây ngẩn cả người.
“Tại sao lại là anh?”
Ngoài cửa, Hề Thành Nam nhíu mày đứng ở nơi đó, ống tay áo sơmi sạch sẽ bị Hứa Thanh nắm mãi không buông. Triệu Triệu lôi kéo Hứa Thanh, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.
Sắc mặt Hứa Thanh ửng hồng, lôi kéo Hề Thành Nam thì thào nói muốn mời anh ta uống rượu.
“Có thể cô ấy đã uống quá nhiều…..” Triệu Triệu vẻ mặt xấu hổ.
“Tôi không có….” Hứa Thanh lắc đầu, “Uống rượu thôi mà? Không phải các người đã chia tay rồi sao?”
Sau khi Hề Thành Nam kết thúc buổi diễn thuyết ở trường học, hẹn một vài người bạn đến chỗ này ăn cơm, không ngờ tới lại gặp được Hứa Thanh. Hứa Thanh và anh ta trước kia đều người của hội học sinh, khách quan mà nói cũng có một chút quen biết, vì vậy đứng ở hành lang trò chuyện vài câu. Trong lúc chào tạm biệt, Hứa Thanh uống quá nhiều cứ không ngừng mời anh ta đi vào trong uống vài ly ôn lại chuyện xưa.
Hề Thành Nam biết bọn họ đang họp lớp, đoán được Mục Noãn Tô cũng ở bên trong, tất nhiên là không muốn vào. Không nghĩ đến Hứa Thanh đột nhiên động thủ, lôi kéo trước cửa ra vào.
Giọng nói của Hứa Thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, cửa phòng riêng không đóng chặt, người ở bên trong đều có thể nghe thấy rõ.
Dường như bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt mọi người lặng lẽ đảo quanh Mục Noãn Tô và Hề Thành Nam đang đứng ngoài cửa.
Vệ Thanh nhíu mày càng chặt hơn, “Cô uống say rồi?”
Vệ Thanh nói xong muốn động thủ kéo người vào trong.
“Đừng đụng vào tôi!” Hứa Thanh hô to một tiếng, lắc lắc cánh tay.
Cánh tay của Vệ Thanh lúng túng dừng giữa không trung.
“Lớp chúng tôi có rất nhiều người anh cũng quen biết, tại sao không vào trong cùng nhau tâm sự?” Hứa Thanh mở to đôi mắt hỏi.
Lời nói này của cô ta thực sự không sai, quả thực Hề Thành Nam vì Mục Noãn Tô mà quen biết rất nhiều bạn học cùng lớp với cô, sau khi anh ta ra nước ngoài không còn liên lạc nữa.
“Tôi –” Hề Thành Nam mở miệng muốn từ chối.
“– Cứ vào đi.” Một giọng nói cắt đứt lời nói của anh ta.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Noãn Tô.
Cô hướng về phía cửa ra vào mỉm cười, “Chuyện trước kia đã qua rồi, không sao cả, cứ vào đi.”
Trái tim Hề Thành Nam chợt chùng xuống.
Đi vào sao….
Cuối cùng anh ta cũng bước vào, chào hỏi với mấy người lúc trước từng quen biết, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh.
“Đúng rồi, đàn anh, tôi vẫn muốn hỏi. Tại sao lúc trước anh lại chia tay với Tô Tô của chúng tôi vậy? Tô Tô xinh đẹp như thế.” Hứa Thanh lắc nhẹ chiếc ly trong tay, khẽ cười.
……..
Ngay khi vấn đề được đưa ra, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên ngưng đọng.
“Hôm nay cô mắc bệnh gì vậy?” Vệ Thanh thực sự không nhịn được nữa, “Để tôi tìm người đưa cô về nhà, cô uống say rồi.”
Hề Thành Nam liếc nhìn Mục Noãn Tô không có phản ứng gì, dừng một chút trả lời, “Là Tô Tô không muốn quan tâm đến tôi nữa. Tôi đã gây ra chuyện sai lầm, cô ấy muốn chia tay cũng đúng thôi.”
Giọng nói của anh ta bình tĩnh vang lên trong căn phòng hết sức rõ ràng.
Đôi đũa trong tay của Mục Noãn Tô dừng lại, liếc nhìn anh ta một cái.
Vẻ mặt Hứa Thanh không dám tin, “Thế nào, làm sao lại…..” Cô ta nhìn Triệu Triệu, không phải nói Hề Thành Nam vứt bỏ Mục Noãn Tô sao?
Triệu Triệu hơi lúng túng lời mắt đi.
“‘Được rồi, tôi nghĩ cô đã đạt được mục đích. Tôi có việc phải đi trước.” Hề Thành Nam nhẹ gật đầu, đứng lên trực tiếp rời đi.
Vừa rồi khuôn mặt Hứa Thanh đỏ bừng “Bốp” thoáng một cái trở nên tái nhợt, ăn không được mấy miếng đã kiếm cớ rời đi.
Bị gián đoạn bởi chuyện này, Mục Noãn Tô cũng không còn tâm trạng để họp lớp.
Cô lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị gọi điện cho Hoắc Chi Châu, không ngờ đến nhận được mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hoắc Chi Châu.
Vừa định gọi lại, Hoắc Chi Châu đã gọi trước.
Cô nói với Đường Hiểu Sanh đang ngồi bên cạnh một tiếng, rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo?’
“Ăn no chưa? Đã đến giờ về nhà rồi.” Giọng nói của Hoắc Chi Châu hơi trầm.
“Cũng sắp kết thúc, vậy anh đến đây đi, em ở đây chờ anh.”
“Em ra ngoài đi, anh đến rồi.”
Đến rồi. Nhanh vậy sao?
Trong nội tâm Mục Noãn Tô cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp lại.
Cô quay về chỗ ngồi cầm lấy túi xách, lên tiếng chào tạm biệt những người khác.
Hoắc Chi Châu đậu xe ở ven đường, rất dễ khiến người ta chú ý.
Cô chậm rãi đi qua, vừa mở cửa xe ra một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi.
“Anh hút thuốc à?” Mục Noãn Tô ngửi ngửi, nhíu mày hỏi người đàn ông đang ngồi ở vị trí ghế lái.
Ngón tay thon dài của Hoắc Chi Châu tùy ý đặt trên tay lái, phần cằm căng ra, mím chặt môi, cả người dường như bị bao phủ bởi tầng áp suất thấp.
Nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi từ nước Anh, anh không trả lời câu hỏi, giọng trầm xuống, “Em đã gặp ai? Nói chuyện gì?”
—————//–//————-
*Tác giả có lời muốn nói: Đất diễn của nam phụ không nhiều, không có ý định tạo CP cho anh ta, nhưng không cần lo lắng cùng Chanh Chanh là một đôi.
Trước kia anh cả là một hoa hoa công tử, chưa nghĩ đến có muốn viết hay không.