Có Chết Cũng Không Ly Hôn

“Bé cưng ngoan, em nên gọi anh là gì?”


trước sau

Edit: Tiểu Màn ThầuHoắc Chi Châu còn chưa kịp phản ứng, một bóng người màu xanh nhạt đã nhào vào trong lòng anh.

Mục Noãn Tô đâm đầu vào lồng ngực của Hoắc Chi Châu, vội vàng nói: “Lúc trước anh đã đồng ý một yêu cầu của em, hiện giờ em sẽ yêu cầu. Trong chuyện này anh phải đứng về phía em, không thể liên kết với anh cả khi dễ em.”

Hoắc Chi Châu vỗ lưng Mục Noãn Tô, nhìn về phía anh trai của mình, nhíu mày nói: “Anh…”

“Em đừng xen vào!” Hoắc Chi An thô bạo cắt ngang lời em trai, nhìn thẳng về phía Mục Noãn Tô, “Em đã mang vợ của anh đi đâu rồi?”

Mục Noãn Tô đưa lưng về phía Hoắc Chi An, bờ vai thoáng run lên một chút, sau đó nhanh chóng quay người lại, trốn sau lưng Hoắc Chi Châu.

Cô kéo áo sơmi của Hoắc Chi Châu, cẩn thận dè dặt từ bên người anh nhô đầu ra, khẽ nói: “Anh cả, em thực sự không biết chị dâu đã đi đâu.”

“Em mang cô ấy đi mà không biết đi đâu hả?” Quanh thân Hoắc Chi An toát ra âm khí rất lớn, nắm chặt tay thành đấm từng bước tiến đến gần Mục Noãn Tô.

Hai tay Mục Noãn Tô nắm lấy tay áo của Hoắc Chi Châu cũng run lên, bị khuôn mặt đen như Diêm La của Hoắc Chi An làm cho hoảng sợ không thôi.

“Anh cả, anh đừng dọa cô ấy.” Hoắc Chi Châu bước lên trước ngăn Hoắc Chi An lại, một tay vòng qua sau lưng, nhẹ nhàng vuố.t ve cánh tay Mục Noãn Tô giống như đang trấn an.

“Chị dâu vẫn chưa đi xa đâu, anh đừng nôn nóng quá.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoắc Chi An, lên tiếng an ủi.

“Đừng nôn nóng?” Hoắc Chi An tựa như đang nghe câu chuyện cười nào đó, cười lạnh một tiếng, “Nếu không phải do em ấy –”

Ánh mắt Hoắc Chi An nghiêm túc hung ác nham hiểm rơi vào trên người Mục Noãn Tô, “—Vợ của anh có thể biến mất sao?”

“Anh anh anh cả….” Mục Noãn Tô lắp bắp lên tiếng, lần nữa thò đầu ra, “Tuy em biết rõ hiện giờ đầu óc của anh không được tỉnh táo lắm, nhưng em vẫn muốn nhắc nhở anh, người khiến chị dâu bỏ đi không phải là em mà là anh….”

“Em thì biết cái gì?!” Sắc mặt Hoắc Chi An hết sức khó coi.

Mục Noãn Tô chỉ thoáng nói một chút đã đâm trúng chỗ đau của anh ta. Trong khoảng thời gian này, anh ta nhìn thấy Bạch Uyển Uyển ngày một gầy đi, tâm tình cũng trở nên không tốt. Khoảng thời gian trước, tâm trạng của Bạch Uyển Uyển có chút chuyển biến tốt hơn, thái độ đối với mình cũng khá hơn rất nhiều.

Anh ta chỉ cần vừa nghĩ đến, những dịu dàng kia chẳng qua là cô ấy cố ý giả vờ khiến mình buông lỏng cảnh giác, trái tim anh ta như bị người khác bóp chặt, bóp đến đau đớn. Anh ta hận không thể lập tức bắt cô ấy trở về nhốt trong nhà, làm cho cô ấy không có cách nào rời khỏi mình nữa.

“Em biết mà!” Mục Noãn Tô nghĩ đến Bạch Uyển Uyển, trong lòng căng thẳng.

Cô thở nhẹ một hơi động viên mình, cánh tay ôm chặt lấy eo Hoắc Chi Châu, không sợ chết nói: “Anh cả, có người thích trẻ con có người không thích. Cả hai người đều không sai, chẳng qua là không thích hợp ở cùng nhau mà thôi. Nếu đã là vợ chồng, bản thân chuyện này nên đạt đến ý kiến thống nhất, nhưng nếu quan điểm bất đồng cả hai không còn cách nào sống chung với nhau nữa. Huống hồ anh còn lừa gạt chị ấy…”

Mục Noãn Tô nói thêm một câu, sắc mặt Hoắc Chi An càng đen hơn.

“Anh giam giữ chị dâu như vậy là không được. Chị ấy cũng có cuộc sống riêng của mình không phải là thú cưng của anh. Anh càng làm như thế chỉ đẩy chị ấy ngày càng xa ra thôi….”

“Đủ rồi!” Hoắc Chi An cắt ngang lời nói của cô, anh ta nâng đôi mắt đầy tơ máu lên, “Anh hỏi em, rốt cuộc em đã đưa cô ấy đi đâu?”

“Em, em chỉ đưa chị ấy đến nhà ga thôi.” Mục Noãn Tô thành thật nói.

Để tránh không có sơ hở, quả thực Bạch Uyển Uyển không nói cho cô biết điểm đến của mình.

“Anh cả, hẳn là Tô Tô thực sự không biết. Việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm chị dâu, anh bình tĩnh lại một chút đi, chúng ta sẽ cùng nhau phân tích.” Hoắc Chi Châu lên tiếng.

Người đàn ông râu ria xồm xàm trước mắt nào còn dáng vẻ công tử tiêu sái phong lưu năm đó?

Hoắc Chi Châu bình tĩnh, giúp Hoắc Chi An phân tích: “Đã tra ghi lịch sử vé xe và CCTV chưa?”

Hoắc Chi An gật đầu: “Chuyến tàu chạy đến thành phố G, cô ấy đã mua vé xe đi đến trạm cuối, nhưng nhất định sẽ xuống xe trước. Ở từng trạm cô ấy đều đặt vé xe khách. Hiện giờ đã cho người đi đến từng trạm dừng tìm kiếm và kiểm tra CCTV.”

Hoắc Chi Châu nhíu mày: “Nhà chị dâu ở phương Bắc, chị ấy lại chọn đi xuôi về phía Nam…..Có phải ở phương Nam chị dâu có bạn bè gì không?”

“Đa số bạn bè của cô ấy đều ở phương Bắc. Chưa từng nghe nói qua có bạn ở phương Nam….” Hoắc Chi An mím môi, cuối đầu nhìn đồng  hồ, “Anh sẽ đi điều tra tiếp.”

Hoắc Chi Châu gật đầu: “Anh cả, Tô Tô đối với em quan trọng giống như chị dâu đối với anh vậy. Anh hiểu em đang nói gì không.”

Hoắc Chi An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng của Hoắc Chi Châu, bên trong mang theo sự chân thành tin tưởng kiên định.

Lại liếc nhìn Mục Noãn Tô vẻ mặt sợ hãi đang đứng bên cạnh. Sau một lúc lâu, anh ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Hoắc Chi An đi rồi, Mục Noãn Tô nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Tô Tô…” Hoắc Chi Châu quay đầu lại, “Ăn cơm thôi.”

Mục Noãn Tô không còn khẩu vị, chỉ ăn qua loa vài miếng đã bảo no rồi.

Hoắc Chi Châu cũng dừng đũa, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, “Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện của chị dâu một chút.”

Mục Noãn Tô khẽ giật mình, nhẹ gật đầu.

Trong thư phòng, Mục Noãn Tô kể chuyện Bạch Uyển Uyển tìm mình nhờ giúp đỡ cho Hoắc Chi Châu nghe.

Sau khi Hoắc Chi Châu nghe xong chỉ thở dài, im lặng không nói gì.

Anh biết anh trai của mình có tính kiểm soát rất lớn, cũng biết chị dâu hết lần này đến lần khác luôn bướng bỉnh nóng nảy. Năm đó, Hoắc Chi An là một hoa hoa công tử nổi danh ở bên ngoài, Bạch Uyển Uyển tránh anh ta còn không kịp, nói thế nào cũng không chấp nhận anh ta. Anh ta phải theo đuổi rất nhiêu năm mới đả động được tâm hồn thiếu nữ của Bạch Uyển Uyển để rước người về nhà.

“Sẽ tìm được chị dâu sao?” Nhìn thấy Hoắc Chi Châu không nói lời nào, Mục Noãn Tô vội hỏi.

“Tìm được.” Hoắc Chi Châu khẳng định gật đầu, “Nhưng chỉ là sớm hay muộn thôi.”

Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng, trong nội tâm không biết là cảm giác gì.

“Em không muốn tìm được chị dâu à?”

Mục Noãn Tô lắc đầu: “Hiện giờ không muốn. Anh không biết bây giờ chị ấy gầy như thế nào đâu, vừa nhìn đã biết sống không vui vẻ. Em hy vọng chị ấy có thể vui vẻ lên một chút.”

Ánh mắt Hoắc Chi Châu phức tạp liếc nhìn cô.

Thật lâu sau, anh mới nhàn nhạt lên tiếng: “Tô Tô, em gạt anh chuyện này anh sẽ không trách em. Nhưng người biến mất là vợ của anh trai anh, anh nhất định sẽ giúp anh ấy tìm thấy người. Đây là lập trường của anh, hy vọng em đừng trách anh.”

Mục Noãn Tô mím môi, “Biết rồi.”

Nói xong cô quay người rời khỏi thư phòng.

Một lần nữa gặp lại Hoắc Chi An đã là ba ngày sau.

Lần này là ban ngày, trong nhà chỉ có hai người là cô và dì giúp việc.

Hoắc Chi An đứng ở cửa ra vào, trông còn tiều tụy hơn so với mấy hôm trước.

Trên mặt vốn mang vẻ thành thục tuấn tú nay lại tràn đầy vẻ chán chường, dường như mấy ngày đã không chăm sóc bản thân mình.

Ngay cả quần áo trên người, cũng là chiếc áo sơmi mặc ba ngày trước, trên áo có rất nhiều nếp nhăn.

“Anh, anh cả.” Mục Noãn Tô nhìn thấy anh ta, kinh hãi không thôi.

Hoắc Chi An sẽ không thừa dịp Hoắc Chi Châu không có ở nhà mà tìm cô tính sổ chứ?

“Em dâu, xem như anh van xin em. Em trả Uyển Uyển lại cho anh có được không?” Hoắc Chi An đờ đẫn nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng.

Mục Noãn Tô lui về sau hai bước, lo sợ không yên lắc đầu, “Em không biết chị dâu đã đi đâu.”

“Làm sao em không biết? Trước khi cô ấy đi từng liên lạc với em mà. Em nhất định biết rõ,.Cô ấy giận anh, em hãy nói cho cô ấy biết anh không ép buộc cô ấy nữa, chỉ cần cô ấy trở về, cái gì anh cũng sẽ nghe theo cô ấy, được không?”

Mục Noãn Tô nhìn thấy trong đôi mắt anh ta ngấn lệ,
trái tim bị nhéo một phát thật mạnh.

“Anh cả, chị dâu thực sự không có liên lạc với em. Em quả thực không biết chị ấy đã đi đâu.” Cô cẩn thận dè dặt nhìn người đàn ông cao lớn lại yếu đuối trước mặt, nhẹ giọng trả lời.

Hoắc Chi An gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thấy trong mắt cô không lóe lên một tia dao động nào, trái tim dần dần chùng xuống.

Mấy ngày nay, anh ta chỉ biết Bạch Uyển Uyển đi xuôi về phía Nam, những manh mối khác vẫn không có tiến triển gì.

Ba ngày qua, Bạch Uyển Uyển khẳng định đã tránh camera giám sát không biết cô đi đâu. Kế hoạch tìm người giống như mò kim đáy biển.

Bất đắc dĩ, anh ta mới quay lại tìm Mục Noãn Tô.

Đáng tiếc, vẫn vô dụng.

“Vậy…” Giọng nói của Hoắc Chi An đã hoàn toàn khàn khàn, “Nếu như cô ấy có liên lạc với em, xin em hãy chuyển lời của anh cho cô ấy biết.”

Nhìn thấy Mục Noãn Tô khẽ cong môi gật đầu, lúc này Hoắc Chi An mới rời khỏi nhà của em trai mình.

*

Buổi tối Hoắc Chi Châu từ công ty trở về, Mục Noãn Tô đã kể chuyện của Hoắc Chi An cho anh nghe.

Hoắc Chi Châu vừa cởi đồng hồ, vừa nhíu mày nói: “Anh ấy tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử.”

Mục Noãn Tô nhíu mày: “Hôm nay em thấy anh cả như vậy, đột nhiên lại cảm thấy anh ấy vừa đáng thương vừa đáng hận.”

Động tác của Hoắc Chi Châu dừng lại, “Hử?”

“Hôm nay nhìn dáng vẻ của anh ấy thực sự rất đáng thương. Nhưng nếu lúc trước không phải anh ấy lừa gạt chị dâu, còn giám sát chị ấy quá chặt, chị dâu cũng sẽ không quyết định rời đi….Vừa nghĩ như thế lại cảm thấy anh ấy tự làm tự chịu….”

“Vậy còn em?” Hoắc Chi Châu ngừng lại, đột nhiên quay người, bước nhanh về phía Mục Noãn Tô.

“Em?” Mục Noãn Tô nhất thời không hiểu rõ ý của anh, đã bị anh ép lui đến chân tường.

Hoắc Chi Châu vươn cánh tay ra, vây cô giữa mình và vách tường, gằn từng chữ hỏi: “’Lúc ấy anh không cho em sống ở ký túc xá nữa, ép em trở về nhà, có phải em cũng nghĩ đến chuyện bỏ đi đúng không?”

Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Hoắc Chi Châu, nhất thời nghẹn lời.

Hoắc Chi Châu giơ tay vén mái tóc của cô ra phía sau.

Anh hiểu rất rõ cảm giác của Hoắc Chi An.

Bởi vì trước đây, anh từng cảm nhận nó một lần.

Tuy cô không phải chân chính rời đi, vẫn còn nhắn tin cho mình. Nhưng khi đó bản thân anh gần như không thể chịu đựng nổi, anh không dám nghĩ đến những ngày qua anh trai mình đã sống như thế nào.

“Hoắc, Hoắc Chi Châu, em đang nói chuyện của anh cả và chị dâu mà, tại sao anh lại đề cập đến chúng ta?” Mục Noãn Tô tìm lại giọng nói của mình, im lặng nhìn anh.

“Hoắc Chi Châu?” Anh đột nhiên nở nụ cười, chân mày nhíu chặt: “Ba ngày trước lúc anh cả đến đây, em không gọi anh như vậy.”

Khuôn mặt Mục Noãn Tô dần dần nóng lên, bàn tay nắm chặt làn váy ngủ.

Khi đó cô không phải vì tình thế cấp bách sao?

Hoắc Chi Châu vuố.t ve cằm cô, khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, âm thanh gần như mê hoặc: “Bé cưng ngoan, em nên gọi anh là gì?”

Đôi môi Mục Noãn Tô mấp máy, ngập ngừng nói: “Chồng, chồng ơi….”

Vừa dứt lời, một nụ hôn cháy bỏng rơi xuống.

Hơi thở của Mục Noãn Tô toàn là hương vị mãnh liệt trên người đàn ông đó, khiến cho đầu óc cô mơ mơ màng màng.

Nụ hôn của Hoắc Chi Châu mang mười phần tính xâm lược, cô gần như sắp không thở nổi.

Đêm hôm đó, Mục Noãn Tô đã liên tiếp gọi chồng ơi trong nước mắt, khó khăn lắm Hoắc Chi Châu mới chịu buông tha cho cô.

*

Lúc Mục Noãn Tô tỉnh lại lần nữa, đã gần giữa trưa.

Cô ăn cơm xong, vội hẹn Đường Hiểu Sanh đi dạo phố.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện của anh cả và chị dâu, trong nội tâm cô có chút hoảng loạn.

Hai người đi lang thang trong trung tâm mua sắm hết cả buổi chiều, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái một chút.

Đi dạo phố xong, Mục Noãn Tô vẫn chưa muốn về nhà, lôi kéo Đường Hiểu Sanh đến một quán bar chỉ dành cho hội viên.

Hai người tìm một cái ghế dài ngồi xuống, vừa uống rượu vừa xem những người trên sàn nhảy uốn éo thân thể khiêu vũ.

“Này, người kia không phải Mạnh Nhứ sao?” Đường Hiểu Sanh đột nhiên chỉ vào một đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ trong sàn nhảy.

Mục Noãn Tô híp mắt nhìn qua, dưới ánh đèn hỗn loạn của quán bar, thoáng nhìn một cái cô đã nhận ra người phụ nữ có vòng eo thon nhỏ trắng nõn kia chính là Mạnh Nhứ.

Cô ta mặc một chiếc váy bó sát, trên mặt trang điểm đậm, hoàn toàn khác xa hình tượng lúc ở trường học.

“Là cô ta.”

“Cái người bên cạnh…” Đường Hiểu Sanh vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

“Không biết.” Mục Noãn Tô cầm lý rượu lên uống một ngụm.

Người bên cạnh nhìn qua hơn 30 tuổi, hai tay mập mờ ôm eo Mạnh Nhứ, môi gần như kề sát mặt Mạnh Nhứ, động tác vô cùng thân mật.

Đường Hiểu Sanh “Ừ” một tiếng.

Nhìn thấy trạng thái thân mật của hai người này, không cần nói cũng biết là mối quan hệ gì rồi.

Đều là người trưởng thành, loại chuyện này không có gì đáng để chỉ trích.

Hai người bọn họ ngồi trong quán bar một lúc, mãi cho đến khi rời đi, Mạnh Nhứ cũng không phát hiện ra bọn họ.

Mục Noãn Tô uống rượu không nhiều, nhưng không thể lái xe được.

Cô gọi xe đưa Đường Hiểu Sanh về nhà trước.

Trên đường trở về nhà của mình, cô nhận được điện thoại của trợ lý Hoắc Chi Châu.

“Alo?”

“Phu nhân, Hoắc tổng uống say rồi, phu nhân có thể đến đây một chút không? Chúng tôi đang ở trước cửa quán bar XX đường XX.”

Mục Noãn Tô đáp lời, bảo tài xế đổi sang điểm đến khác.

Cúp điện thoại, trợ lý nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng nói: “Phu nhân bảo lập tức đến ngay.”

Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, xoa huyệt thái dương.

Vừa rồi anh cùng Hoắc Chi An uống quá nhiều, gọi điện thoại về nhà mới biết Mục Noãn Tô vẫn chưa trở về, cho nên anh đột nhiên không có ý định quay về nhà nữa.

Tình nguyện ngồi trong xe đợi cô, muốn trở về nhà cùng cô.

Hơn mười phút sau, Mục Noãn Tô đến nơi.

Cô giao chìa khóa xe của mình cho trợ lý bảo anh ta giúp mình lái xe về nhà.

Tự mình mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

Mông còn chưa ngồi vững, Mục Noãn Tô đã bị Hoắc Chi Châu một tay kéo vào lồng ngực.

Cô vội vàng liếc nhìn tấm vách ngăn hoàn toàn được nâng lên, thoáng yên tâm.

“Tại sao anh –”

“—Tô Tô, em sẽ không giống như Bạch Uyển Uyển đột nhiên biến mất, đúng không?” Hoắc Chi Châu cắt ngang lời nói của cô, bỗng dưng lên tiếng.

—————//—-//———–

*Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện của anh trai sẽ nằm trong phiên ngoại, không mở hố mới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện