Lý Tiêu Minh có chút đau lòng nhìn thoáng qua Cung Tường Vân, anh ta biết, một cái tát này là Cung Tường Vân đã uổng công chịu đựng.
Lúc này, Cung Tường Vân đau đớn ngã xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị rơi vào hôn mê một lúc lâu, anh ta mới được Lý Tiêu Du nâng dậy, đứng lên.
Anh ta nhổ thẳng ra đất một bãi nước bọt làm cho ba chiếc răng rơi ra theo xuất hiện trước mặt mọi người.
"Mẹ nó anh lại dám đánh tôi, tôi giết chết anh!" Cung Tường Vân nói xong thì nhìn sang một đám vệ sĩ nhà họ Lỹ nói: "Lên!"
"Anh dám!"
Ngay khi đảm vệ sĩ chuẩn bị ra tay, thì chợt thấy thấy bà cụ bỗng nhiên quát to một tiếng: "Đây là địa bàn nhà họ Triệu chúng tôi, nhà họ Lý các người thật sự coi nhà họ Triệu chúng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
Nhưng khi bà ta vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy Triệu Quốc Ái ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Chị dâu cả, đây chỉ là chuyện cá nhân của Sở Quốc Thiên, có liên quan gì tới nhà họ Triệu chúng ta chứ?"
"Triệu Quốc Ái! Ông định làm phản sao?" Dù là bà cụ có hiền lành đi chăng nữa, cũng bị Triệu Quốc Ái hùng hổ dọa người khác chọc tức.
"Không, tôi chỉ là không muốn bởi vì một tên phế vật, mà liên lụy tới toàn bộ Nhà họ Triệu." Triệu Quốc Ái lại là nhẹ nhàng trả lời.
"Ông..."
"Mẹ, mẹ đừng nghe Chú hai nói như thế, ông ấy cũng là vì đại cục mới suy nghĩ như vậy." Thấy bà cụ và Triệu Quốc Ái to tiếng, Chu Định cũng lập tức lên tiếng khuyên một câu.
Có anh ta dẫn đầu, những người khác trong Nhà họ Triệu cũng nhao nhao lên tiếng khuyên bảo, không trừ một ai, đều hi vọng bà cụ không nên kích động, phải lấy đại cục làm trọng.
Thấy toàn bộ Nhà họ Triệu chỉ có mấy người khác giúp chính mình nói chuyện, những người khác không phải giúp đỡ Triệu Quốc Ái thì là lựa chọn không biểu lộ thái độ, bà cụ tức đến bể phổi.
"Được lắm! Các người đều hay rồi! Xem ra cái nhà họ Triệu này là không chấp nhận cái bà lão già này rồi, đã như vậy, như vậy thì tương lai của Nhà họ Triệu không còn bất kỳ quan hệ gì với tôi hết!"
"Mẹ!"
"Bà nội!"
Lập tức, những người lựa chọn ủng hộ bà cụ trở nên gấp gáp.
Cung Tường Vân nhìn thấy cảnh này, sự tức giận trong lòng càng ăn sâu, anh ta quát một đám vệ sĩ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đi bắt người lại!"
"Rõ!"
Vệ sĩ không dám làm gì, nghe lệnh định đi bắt Sở Quốc Thiên.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ sắp bắt được Sở Quốc Thiên, lại phát hiện không biết lúc nào Lý Tiêu Minh đã ngăn cản đứng trước đám người bọn họ.
"Ông hai..." Một đám vệ sĩ thấy khó không biết nên làm gì.
Lý Tiêu Minh chỉ lạnh lùng lườm bọn họ một chút, rồi quay lại nói với Cung Tường Vân: "Tường Vân, đừng làm mấy chuyện điên rồ, nếu mà cháu vẫn bất chấp không tỉnh ngộ, thì đừng trách bác bắt cháu đi!"
Cái gì?
Cung Tường Vân lập tức tỉnh mộng, vậy mà bác hai của mình vì Sở Quốc Thiên mà muốn bắt mình?
Lý Tiêu Du thấy thế, càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng, anh ta xích lại gần Lưu Mã Kim, thấp giọng nói: "Bố nuôi, nhìn bộ dạng của Lý Tiêu Minh đi, chắc chắn là đã biết thân phận thật của Sở Quốc Thiên, chỉ là bởi vì nhiều người ở đây nên cũng không muốn nhiều lời."
"Bố biết mà."
Nào biết được Lưu Mã Kim lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhưng mà bây giờ đã không phải là chuyện nhà họ Lý các người nữa, mà có liên quan đến mặt mũi của ông đây, hôm nay nếu không làm gì Sở Quốc Thiên, sau này ông còn có mặt mũi mà sống tiếp sao?"
"Bố nuôi..."
Lý Tiêu Du muốn nói điều gì, thế nhưng mà Lưu Mã Kim lại phất tay đánh gãy lời anh ta định nói: "Con không cần phải nhiều lời!"
Lưu Mã Kim lạnh lùng nói xong, thì phất tay, lập tức, một đám vệ sĩ từ ngoài cửa nhanh chóng chạy vội tiến đến.
Lý Tiêu Minh trong lòng trầm xuống, anh ta biết đây là Lưu Mã Kim muốn cùng sống cùng chết với Sở Quốc Thiên, ngay khi anh ta nghĩ phải làm sao mới có thể ngăn cản hai người, bỗng nhiên, có một giọng nói dễ nghe truyền vào tai.