**********
Rầm!
Âm thanh của Triệu Thiên Hoằng không lớn, nhưng mà rơi vào trong tai mọi người lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Mặc dù không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Vương Tuấn Anh, nhưng bây giờ bọn họ đều có thể hiểu rõ ràng mười mươi, Triệu Thiên Hoằng đây là đang muốn cầu xin Sở Quốc Thiên ra tay cứu ông cụ На.
Sở Quốc Thiên, anh ta có tài cán gì, lại có thể khiến hội trưởng của Hiệp hội Đông y Hoan Châu phải cúi đầu cung kính với anh ta như vậy, anh ta, thật sự chỉ là một quân y bình thường thôi sao?
Câu hỏi này, không chỉ lởn vởn trong đầu đám con cháu nhà họ Lâm, mà đồng thời, còn xuất hiện trong tâm trí của Hạ Văn Tân và Hạ Vân Tuyết.
Sở Quốc Thiên không hề trả lời Triệu Thiên Hoằng, mà chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Văn Tân, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Triệu Thiên Hoằng thấy vậy, khẽ đẩy đẩy Hạ Văn Tần một cái, liếc mắt với ông ta một cái, Hạ Văn Tân hiểu ý, nhưng mà vẻ mặt lại thoáng qua chút phức tạp.
Nhưng mà cuối cùng, ông ta vẫn mở miệng nói: “Xin cậu Sở ra tay cứu giúp cho bố của tôi!” Nói xong, liền cung kính cúi đầu với Sở Quốc Thiên một cái.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều kinh hãi, khẩn trương đến nỗi ngay cả thở cũng không dám thở thành tiếng.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, âm thanh của Triệu Thiên Hoằng mới chậm rãi vang lên: “Tôi không giúp."
Cái gì?
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Sở Quốc Thiên sẽ từ chối Hạ Văn Tân, chẳng lẽ anh không sợ bị Hạ Văn Tân báo thù anh sao?
Sắc mặt của Hạ Văn Tân cũng khó coi tới cực điểm, ông ta sống nửa đời người, trước nay chưa bao giờ phải cúi đầu hạ giọng với ai như vậy, nào ngờ ngay lần đầu tiên ông ta hạ thấp mặt mũi, lại bị Sở Quốc Thiên cự tuyệt như vậy.
Triệu Thiên Hoằng cũng lộ ra vẻ xấu hổ, ông ta nhìn Sở Quốc Thiên, chua xót nói: "Cậu Sở..."
Nào ngờ Triệu Thiên Hoằng còn chưa kịp nói hết lời, đã bị Sở Quốc Thiên cắt ngang: “Chút vấn đề nhỏ nhặt này thì ông cứ xử lý là được rồi, không cần tôi đích thân ra tay.”
Chà!
Lời nói của Sở Quốc Thiên lại khiến mọi người sửng sốt lần nữa!
Một ca bệnh khiến cả hội trưởng Hiệp Hội Đông y Hoan Châu phải bỏ tay chịu trói, thế mà trong miệng Sở Quốc Thiên chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt, thậm chí anh còn không hề có ý nghĩ sẽ động một đầu ngón tay đến, vậy... vậy phải là bệnh nặng đến cỡ nào mới được xem là vấn đề với anh đây?
So với sự kinh ngạc của những người khác, lúc này Triệu Thiên Hoằng dường như vừa nghĩ tới điều gì đó, chỉ thấy ông ta có vẻ kích động nhìn về phía Sở Quốc Thiên, giọng điệu run rẩy nói: “Cậu, cậu Sở...
“Đưa giấy bút cho tôi.” Sở Quốc Thiên chỉ nhàn nhạt ra lệnh một câu, đợi đến khi Triệu Thiên Hoằng tìm giấy bút đến, liền hạ bút như rồng bay phượng múa viết ra một đơn thuốc.
“Cầm lấy, dựa theo những gì được viết trên đây, việc cứu ông cụ họ Hạ sẽ không thành vấn đề.” Sau khi Sở Quốc Thiên giao phương thuốc vào tay Triệu Thiên Hoằng, liền lập tức rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Lần này, tất cả mọi người đều không dám ngu ngốc ngăn cản Sở Quốc Thiên, dù sao thì vừa rồi, Sở Quốc Thiên có thể khiến cả Triệu Thiên Hoằng lẫn Hạ Văn Tân đều phải cúi đầu, bọn họ dám ngăn cản, trừ khi là cảm thấy mình đã sống quá dai, mạng mình quá dài
“Triệu Thiên Hoằng của Hoan Châu, cảm ơn cậu Sở đã giúp đỡ!”
Sau đó, phản ứng của Triệu Thiên Hoằng lại lần nữa khiến tất cả mọi người được mở mang tầm mắt.
Tâm trạng của Triệu Thiên Hoằng lúc này cực kỳ kích động, đây chính là phương thuốc do chính y thần chí tôn đích thân hạ bút, dám hỏi thế gian này có bao nhiêu người có được phúc khí như vậy?
Triệu Thiên Hoằng nhìn về phía Sở Quốc Thiên rời đi cung kính cong người cúi chào một cái, sau đó đứng thẳng người, nhanh chóng chạy về nơi ông cụ họ Hạ đang ở.
Đại khái khoảng hai mươi phút sau, liền nhìn thấy Triệu Thiên Hoằng mặt đầy hồ hởi chạy nhanh ra ngoài, Hạ Văn Tân thấy vậy, vội vàng