**********
Đổi lại là bình thường thì Sở Quốc Thiên chắc chắn sẽ không thờ ơ với việc cởi quần áo của Lâm Thanh Di.
Thế nhưng lúc này anh đã lòng nóng như lửa đốt nên hoàn toàn không có ham muốn gì nữa.
Sau khi cởi quần áo của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên lắc cổ tay cây kim bạc đột nhiên xuất hiện, chưa tới hai phút cả người Lâm Thanh Di từ trên xuống dưới đã lít nha lít nhít chín mươi chín cây kim bạc đâm vào!
Hai tay của Sở Quốc Thiên không ngừng hoạt động, chín mươi chín cây kim bạc lại rung rung có quy luật, hơn nữa không giống như những lần châm cứu trước, lần này Sở Quốc Thiên càng phân phối ra chân khí khủng bố giống như không cần tiền vậy xuyên qua cây kim bạc đi vào trong cơ thể của Lâm Thanh Di.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên cũng không buông lỏng chút nào, trái lại nét mặt của anh hiện lên vẻ ngưng trọng mà từ trước tới nay chưa từng có, chỉ vì tình hình của Lâm Thanh Di thực sự quá mức nghiêm trọng, may mắn trước đó lúc anh chữa trị vết thương ở trên mặt Lâm Thanh Di đã đưa chân khí vào, nếu không cô hoàn toàn không thể sống cho tới bây giờ.
Nhưng Sở Quốc Thiên không biết rằng phương pháp thi châm thần kỳ của anh đã làm cho Uông Giai Kỳ đứng ở một bên không còn thút thít nữa.
Lúc này thể xác và tinh thần của Uông Giai Kỳ đã bị phương pháp thi châm thần kỳ như nghệ thuật của Sở Quốc Thiên làm chấn động!
Cô ấy chưa từng nhìn thấy có người có thể vận dụng trung y huyền diệu như thế, quả thực rợn cả người.
Khoảng mươi lăm phút sau, rốt cuộc bệnh tình của Lâm Thanh Di cũng trở nên ổn định dưới sự cố gắng của Sở Quốc Thiên, hơn nữa trên mặt cũng từ trắng bệch dần dần khôi phục vẻ hồng hào, nếu như cẩn thận quan sát thậm chí có thể phát hiện ra hô hấp của Lâm Thanh Di rất ổn định và trơn tru.
“Chuyện này...Chuyện này sao có thể?!”
Uông Giai Kỳ cũng là bác sĩ nên đương nhiên có thể phát hiện ra những thay đổi trên cơ thể của Lâm Thanh Di, nhất thời ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Loại y thuật siêu phàm này xem như cả nước Viêm đoán chừng cũng hiếm có người nào có thể so sánh được?
Cùng lúc đó rốt cuộc Sở Quốc Thiên cũng thở ra một hơi nặng nề, cầm ống tay áo lau mồ hôi ở trên đầu.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên thở hổn hển Uông Giai Kỳ không nhịn được nuốt nước miếng khàn giọng hỏi: “Sở Quốc Thiên, Thanh Di...Cô ấy sao rồi?”
“Không có vấn đề gì lớn.” Sở Quốc Thiên thở hổn hển nói.
Cũng may là anh đã kịp thời đưa Lâm Thanh Di trở về phòng khám bệnh, nếu như thực sự đợi xe cấp cứu tới thì đoán chừng chưa tới bệnh viện đã không sống nổi.
“Vậy là tốt rồi!” Uông Giai Kỳ nghe vậy lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng hai phút sau, Sở Quốc Thiên đã khôi phục trở lại,