“Tiêu diệt anh ta!”
Mắt thấy Sở Quốc Thiên muốn động thủ, rốt cuộc Lý Hạ Thiên cũng biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền hét to một tiếng.
Lập tức, một đám vệ sĩ nhà họ Lý liền nắm chặt khảm đao trong tay, đằng đẳng sát khí lao về phía Sở Quốc Thiên.
Khóe miệng Sở Quốc Thiên nở nụ cười lạnh lùng, chỉ thấy cổ tay anh cử động, một tia ánh sáng màu bạc tản ra, lập tức chìm vào trong lông mày của một đám vệ sĩ.
Hàng vệ sĩ hoảng sợ phía sau, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, tiếp tục nhào về phía Sở Quốc Thiên, nhưng mà rất nhanh, giữa lông mày bọn họ cũng trúng kim bạc, lần lượt ngã xuống mặt đất.
“Tôi xem anh có bao nhiêu cái kim bạc, xông lên hết cho tôi, ai đánh thắng tên nhãi này tôi sẽ khen thưởng cho người đó một trăm tỷ!” Trong lòng Lý Tiêu Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường quát một tiếng.
Một trăm tỷ!
Lời nói của Lý Tiêu Minh chắc chắn đã làm cho đảm vệ sĩ vốn đang do dự như ăn được một viên thuốc an thần, chỉ thấy trong mắt bọn họ hiện lên sự tham lam, lại lần nữa nhào về phía Sở Quốc Thiên như điên.
Chẳng qua chỉ là một con kiến.
Sở Quốc Thiên nở nụ cười lạnh lùng, tiếp theo thân hình chợt lóe, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy nhanh chóng vọt vào đám vệ sĩ.
"A!"
“Phanh!”
"A!"
Theo âm thanh trầm đục cùng với tiếng hô kêu đau liên tiếp vang lên, đại khái hai phút sau, Sở Quốc Thiên rất cuộc cũng ngừng lại, mà lúc này, không còn có một người vệ sĩ nào còn có thể đứng được...!
Xôn xao!
Nhìn vệ sĩ nhà họ Lý nằm đầy trên đất, da đầu tất cả mọi người đều tê dại.
Đây...!Đây có còn là người nữa không vậy?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn ma quỷ.
“Ông chủ, tên nhãi này là cao thủ, xem ra lần này nhà họ Lý chúng ta đá phải ván sắt rồi!” Bỗng nhiên, một ông lão gầy gò bên cạnh Lý Hạ Thiên nói một câu đầy nghiêm trọng.
Ông ta ước chừng khoảng bảy mươi tuổi, gương mặt hiền từ, trên người một bộ áo dài rất đặc biệt, nhưng bất cứ ai biết ông ta, đều nhận ra ông ta là cận vệ của Lý Hạ Thiên, đệ nhất cao thủ ở Tôn Châu, Hoàng Trịnh.
“Ông Hoàng, ông có nắm chắc phần thắng không?” Lý Hạ Thiên cũng nghiêm trọng mà nói.
“Yên tâm đi ông chủ, tôi đây chưa bao giờ sơ sảy! Nhưng mà vì phòng ngừa người này chạy trốn thì ông vẫn nên cho ám vệ xuất hiện hết đi!” Hoàng Trịnh cẩn thận nói.
Lý Hạ Thiên gật gật đầu, ngay sau đó liền giơ tay làm một động tác, không bao lâu, một đám vệ sĩ mặc đồ đen lại ùa vào trong phòng một lần nữa.
Đám người này không giống với đám người vừa bị Sở Quốc Thiên đánh bị thương kia, khí thế trên người đảm vệ sĩ mặc đồ đen này càng mạnh mẽ