"Bịch!"
Sở Quốc Thiên nói, làm đại não Lý Phát Nhân chấn động, mãi một lúc lâu sau, bà mới không dám tin nói: “Cháu...!Cháu là ông chủ của Y dược Thiên Di?”
“Đúng vậy, Quách Tiên Nhan chỉ là đại lý.” Sở Quốc Thiên nghiêm túc nói.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, Lý Phát Nhân bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng mà rất nhanh sau đó, bà lại lắc đầu, nói: “Sở Quốc Thiên, bà vẫn chưa lú lẫn đâu, cháu cũng đừng đùa bà như thế chứ.”
Tuy rằng Sở Quốc Thiên trở về không bao lâu, làm không ít chuyện cũng rất xuất sắc, nhưng cũng không thể khiến bà tin rằng anh là ông chủ Y dược Thiên Di.
Y dược Thiên Di đang phát triển cực kì nhanh chóng, theo thời gian, có thể vượt xa mấy ông chủ giàu có tỉnh Hoãn.
Tại sao một doanh nhân trẻ mới nổi trong giới kinh doanh lại là cháu bà được, anh thậm chí còn không có công việc ổn định?
“Bà ngoại..."
“Được rồi, cháu đừng lại gạt bà nữa, cho dù cháu nói thế nào, bà cũng không tin đâu!” Sở Quốc Thiên muốn giải thích, Lý Phát Nhân lại không chút do dự ngắt lời anh.
Sở Quốc Thiên thấy thế, chỉ có thể nở một nụ cười chua xót, đồng thời cũng từ bỏ việc tiếp tục chứng minh.
“Bà ơi, ông chủ mời bà qua đó một chuyến.” Đúng lúc này, quản gia Triệu của Lý Phát Nhân đột nhiên đi vào biệt thự.
Lý Phát Nhân sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có biết có chuyện gì không?”
“Cụ thể không rõ lắm, nhưng hình như vừa rồi có người của nhà họ Cơ tới..." Bác Triệu nghĩ nghĩ, trả lời.
Lý Phát Nhân nhăn mày, bản năng muốn từ chối, nhưng không đợi bà ấy mở miệng thì đã nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: “Bà ngoại, là phúc thì không phải họa, là họa thì trốn cũng không được, chúng ta vẫn là đi thôi, con đi cùng bà!”
Lý Phát Nhân nhìn nhìn Sở Quốc Thiên, ngay sau đó liền thở dài nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi xem những người đó lại muốn làm cái gì.” Nói xong, bà ấy lập tức đứng dậy.
Năm phút sau, trong một biệt thư nguy nga.
Một đám người ngồi vây quanh bàn ăn trong đại sảnh, vừa nói vừa cười, trước mặt bọn họ là các loại rượu ngon đồ ăn ngon cái gì cần cũng đều có, vô cùng náo nhiệt.
“Bà ngoại, sao lại có nhiều người như vậy?” Sở Quốc Thiên nhìn từ xa,