Là hạng ba đại luật sư của tỉnh Hoãn, Cung Tường Vân biết rất rõ sự tồn tại của Tần Phong và Kiều Trí Đông.
Tần Phong tuy rằng là người mới, nhưng gần đây cũng đã có danh tiếng, địa vị cũng ngày một tăng, mà Kiều Trí Đông ở Yên Kinh là luật sư tiếng tăm lừng lẫy, nếu hai người bọn họ thật sự liên hợp đối phó với ông ta, ông ta thật sự đúng là không có phần thắng.
“Cậu Sở? Người luật sư phụ trách của cậu không phải là Tần Phong đấy chứ?” Cuối cùng, Cung Tường Vân vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Không sai, chính là Tần Phong.
Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.
“Vậy sao cậu lại quen biết Kiều Trí Đông vậy?” Cung Tường Vân tiếp tục hỏi.
“Bởi vì anh ta là bề trên của bạn tôi, lúc trước Kiều Trí Đông vốn là đại diện bên đối thủ của tôi cùng chúng tôi thưa kiện, nhưng mà cuối cùng, bề trên của anh ta lại bắt anh ta bồi thường hợp đồng vì bỏ vụ án này.” Sở Quốc Thiên kể đúng sự thật.
Nghe xong lời này, Cung Tường Vân hoàn toàn mất tự tin, nếu hai người này ra tay, ông ta còn chưa nắm chắc phần thắng, bây giờ hai người liên hợp lại, phần thắng của ông ta dường như là không đáng kể.
Vừa nghĩ đến việc chính mình sắp phải đón nhận lần đầu tiên thua kiện, trong lòng ông ta liền lập căng thẳng, cuối cùng, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Linh nói: Hạ, thực xin lỗi, vụ án này tôi không nhận nữa!”
Nói xong lời này, ông ta liền mang theo người của mình, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
“Chờ một chút.
Luật sư Cung…"
Hạ Linh đột nhiên luống cuống, cô ta muốn ngăn Cung Tường Vân lại, nhưng Cung Tường Vân nghe được tiếng cô ta, lại càng chạy nhanh hơn.
“Tại sao lại như vậy?” Nhìn thấy đám người Cung Tường Vân dần biến mất, Hạ Linh Hoãn toàn tuyệt vọng.
Cung Tường Vân chính là át chủ bài cuối cùng của cô ta, bây giờ Cung Tường Vân chạy rồi, vậy bọn họ tranh đoạt gia sản như thế nào bây giờ? Không có tài sản của nhà họ Triệu, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ...!
Trong lúc Hạ Linh đang suy nghĩ miên man, Lý Phát Nhân cũng từ từ phục hồi lại tinh thần, bà thất vọng nhìn về phía đám con cháu nhà họ Triệu, nói: “Thật ra, các người ngay từ đầu đã sai rồi, muốn có được một ít đồ vật, hoàn tòan có thể dựa vào chính đôi tay mình, nhờ sự nỗ lực của bản thân để thu hoạch, chứ không phải khom lưng uốn gối, đánh mất tôn nghiêm đi xin người khác!”
Dừng một chút, Lý Phát Nhân lại tiếp tục nói: “Về phần tài sản, tôi sẽ không lấy thêm phần nào cả, đồ của ai người nấy dùng, sau này các người sống như thế nào, thì phải xem vào các người!”
Sở Quốc Thiên nghe vậy, lặng lẽ thở dài một tiếng, anh biết, bà ngoại vẫn là người mềm lòng, nhưng dù sao đây cũng là bản tính con người, dù gì, hổ cũng không ăn