**********
Sở Quốc Thiên nhìn Uông Giai Kỳ, bình tĩnh nói: “Chẳng qua tôi dùng kim bạc chặn lại huyết quản của bọn họ, khiến họ mất đi năng lực hành động mà thôi.”
Hô hấp Uông Giai Kỳ chợt căng thẳng.
Kim châm huyệt cũng không có gì đặc biệt hơn người, giống như Đông y cơ bản cũng có người có thể sử dụng kim bạc làm người bệnh mang vết thương nghiêm trọng chữa hoàn toàn khỏi bệnh.
Nhưng mà, để làm được những thứ này thì trước mắt phải thoả mãn một điều kiện quan trọng nhất, đó chính là người bị bệnh phải phối hợp cho châm cứu, nếu không dù y thuật có cao hơn nữa cũng không nắm chắc sẽ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân được.
Dù sao thì huyệt vị bên trong cơ thể rất nhiều, chỉ cần một chút không để tâm sẽ biến khéo thành vụng ngay!
Uông Giai Kỳ nhìn sâu vào mắt Sở Quốc Thiên, cô ấy suy nghĩ cẩn thận lại cảnh phi kim đúng huyệt vừa rồi, trong lòng bỗng sinh ra một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ anh thật sự là một bác sĩ sao?
Nhưng là ngay sau đó, Uông Giai Kỳ tự bác bỏ suy đoán của mình, bởi vì cô ấy càng tin tưởng Sở Quốc Thiên là một người luyện võ hơn, bằng không những thứ như kim châm cứu người kia vào tay Sở Quốc Thiên lại thành thứ đồ sắc bén có thể giết người!
“Cảnh sát đây, toàn bộ ôm đầu ngồi xuống!”
Ngay lúc Uông Giai Kỳ đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên một đám cảnh sát chạy tới, Ngô Đức Thịnh thấy vậy vội vàng chỉ nhóm người đàn ông nói: “Đồng chí cảnh sát, các người mau chóng bắt bọn họ lại đi, quá doạ người rồi!”
Người đàn ông cầm đầu nghe vậy, cố nén chỗ đau đớn trên cổ tay, to tiếng giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đồng chí cảnh sát...
“Có phải là hiểu lầm hay không chúng tôi điều tra xong sẽ rõ ràng, bây giờ tất cả người trong cuộc đều đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát!” Người cảnh sát đứng đầu vừa dứt lời, những cảnh sát còn lại dẫn tất cả người mang đi.
Cho đến buổi trưa, đám người Sở Quốc Thiên mới lấy xong lời khai, mà lúc này bọn họ cũng biết nguyên nhân vì sao đám người kia lại đến bắt Ngô Đức Thịnh.
Thì ra vào ba ngày trước, có một người đàn bà mang con gái mình tới bệnh viện Đông y Lâm thị cấp cứu, lúc ấy bác sĩ trực chính là Ngô Đức Thịnh.
Bệnh của bé gái thật ra cũng không nặng lắm, chỉ là viêm phế quản mãn tính mà thôi, loại bệnh này chỉ cần từ từ điều trị, nhưng lúc ấy Ngô Đức Thịnh vì muốn lấy nhiều tiền hoa hồng, nên cố ý dẫn dắt người nhà mua nhiều loại thuốc quý giá.
Nếu như những thuốc này uống tách ra sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù sao cũng chỉ là để bồi bổ cơ thể, cũng rất lành tính, nhưng Ngô Đức Thịnh lại không ghi rõ ràng, nên mẹ bé gái cũng không quá chú ý, sau khi về nhà cho bé gái uống mỗi loại một viên.
Mới đầu cơ thể của cô bé cũng không có phản ứng khác thường, nhưng trong cơ thể hấp thụ thuốc ngày càng nhiều, khiến cho bệnh viêm phế quản mãn tính bộc phát nghiêm trọng hơn, tối ngày hôm qua cô bé còn ho ra máu.
Mẹ bé gái hoảng sợ liên lạc với bố bé gái, cả nhà đưa cô bé đến một bệnh viện khác khám, sau khi bác sĩ chẩn đoán mới biết là bởi vì Ngô Đức Thịnh cho quá nhiều loại thuốc không có lý do nên mới khiến bệnh tình của bé gái ngày một nặng thêm.
Bố bé gái dưới cơn nóng giận liền gọi một nhóm xã hội đen muốn trói Ngô Đức Thịnh tới để đưa ra một câu trả lời hợp lý, ai ngờ lại đụng phải Sở Quốc Thiên.
Ngô Đức Thịnh thấy ánh mắt lạnh như băng của Uông Giai Kỳ nhìn mình, anh ta rụt cổ lại, ánh mắt tránh né nói: “Bác sĩ Uông, tôi...”
Anh ta còn chưa nói được một câu thì bất ngờ điện thoại di động trong túi vang lên.
“Ngô Đức Thịnh, mày đừng tưởng rằng hôm nay cảnh sát giúp mày thì sẽ không sao, con gái tao bị mày hại thành ra như vậy, nếu con bé xảy ra chuyện gì không may, tao nhất định sẽ chôn mày theo con bé!”
Điện thoại vừa mới thông thì một giọng nam lạnh lẽo truyền đến tại Ngô Đức Thịnh, “Chiều hôm nay, tao sẽ đích thân đến tìm mày nghe giải thích, nếu như mày không thể cho tao một lời giải thích hoàn hảo, vậy thì chờ đơn kiện