Người đàn ông đeo kính mát sửng sốt, sau đó ha ha cười to, một lúc lâu sau, anh ta mới ngừng ý cười, nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn tên ngốc, nói: “Thằng nhóc, mày thật là chán sống..."
“Bốp!”
Nào biết được, lời của anh ta vẫn chưa nói xong, trên mặt liền bị một cái tát mạnh, xoay vài vòng tại chỗ mới ổn định thân hình.
“Mày...” Người đàn ông đeo kính mát tức giận bùng nổ, vào lúc anh ta chuẩn bị sai bảo đàn em giải quyết Sở Quốc Thiên, lại phát hiện bọn họ không biết từ khi nào đã toàn bộ xụi lơ ngã xuống đất.
Chuyện này...chuyện này làm sao có thể?
Người đàn ông đeo kính mát không dám tin xoa xoa mắt, nhưng cuối cùng, anh ta phát hiện mình không hề hoa mắt.
Sở Quốc Thiên chậm rãi đi về phía người đàn ông đeo kính mát, một tay bóp cổ anh ta, lại hỏi: “Một cơ hội cuối cùng, nói ra người xúi giục đằng sau lưng mày!"
Người đàn ông đeo kính mát toàn thân run rẩy, mặc dù trong lòng anh ta sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: "Mày...mày đừng xằng bậy, nếu như mày dám động vào tao, nhà họ Đặng nhất định sẽ không tha cho mày!”
“Nhà họ Đặng? Ở Hoa Châu sao?” Lông mày Sở Quốc Thiên cứng lại nói.
“Không sai!”
Người đàn ông đeo kính mát cho rằng Sở Quốc Thiên sợ hãi, anh ta liền vươn cổ nói: “Đừng cho rằng mày đánh được bọn tao liền cho rằng không có chuyện gì, nói thật cho mày biết, bọn tao chỉ là một đám tôm tép, nếu như nhà họ Đặng không nhìn thấy Lâm Thanh Di, bọn họ sẽ phải càng nhiều người lợi hại đến đây!”
Nghe thấy những lời này, tia sáng lạnh lẽo trong mắt Sở Quốc Thiên càng tăng thêm: “Vốn dĩ tính xử lí xong chuyện bên này trước lại đi tìm bọn họ, xem ra bọn họ thật sự không kiên nhẫn!”
Sở Quốc Thiên nói xong liền một tay ném người đàn ông đeo kính mát ra khỏi phòng khám, sau đó nói với Uông Giai Kỳ: “Bác sĩ Uông, rất xin lỗi, những lời vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đấy, ở đây không phải là chỗ có thể ở lâu.”
“Vậy...vậy phải làm sao?” Uông Giai Kỳ đều sắp gấp đến khóc rồi, người đàn ông đeo kính mát nói sau này sẽ còn có càng nhiều người lợi hại đến đây, hiển nhiên căn bản không phải những người cô ấy có thể đối phó, mà cô ấy hiện tại đã bị nhà họ Uông đuổi ra ngoài rồi, cũng không có nơi nào khác để đi.
Sở Quốc Thiên dường như cũng nhìn ra tình cảnh khó khăn của Uông Giai Kỳ, anh nghĩ nghĩ, nói: “Bác sĩ Uông, hay là cô vứt bỏ phòng khám Hồi Xuân đi, tôi trước tiên sắp xếp một chỗ ở cho cô và Thanh Di bọn họ, sau này lại giúp cô mở một phòng khám
Trong lòng Uông Giai Kỳ sợ hãi, từ sau khi rời khỏi bệnh viện Đông y Lâm thị, toàn bộ tâm huyết