Không phải?
Uông Giai Kỳ vừa thốt ra câu đó thì vẻ mặt một nhà Lâm Thanh Di chợt thay đổi, mà vẻ cười cợt trên mặt đám người Hoàng Thế Công và Thôi Oánh Oánh càng đậm hơn.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia cũng trở nên u ám hơn, nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, ông ta vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy mấy người được chủ sản nghiệp ở đây mời tới?”
Uông Giai Kỳ há miệng, đang muốn trả lời thì Thôi Oánh Oánh đã lạnh giọng ngắt lời: “Tổng giám đốc Lưu, những người này đều là mấy con quỷ nghèo rớt mồng tơi hàng thật giả thật, ông cảm thấy bọn họ có thể quen biết những chủ sản nghiệp ở đây sao?
“Tổng giám đốc Lưu, ông đừng lề mà lề mề nữa, cẩn thận tôi khiếu nại ông!” Thấy Lưu Hoàng Quân vẫn chưa đuổi người, lửa giận trong lòng Hoàng Thế Công càng thêm lớn.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, ông ta nhìn nhóm người Uông Giai Kỳ rồi nói: “Nếu mấy người không nói rõ nguyên nhân, vậy tôi không thể làm gì khác ngoài việc gọi bảo tới bắt mấy người lại rồi đưa tới chỗ người có thẩm quyền!”
Mắt thấy người đàn ông trung niên kia thật sự đã gọi mấy bảo vệ tới, Triệu Mai Hương nhất thời nóng nảy: “Các người cũng quá không coi ai ra gì rồi, chúng tôi không phạm pháp, các người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?”
“Mấy người không phải chủ sở hữu sản nghiệp ở tiểu khu của chúng tôi, cũng không phải người được chủ sở hữu sản nghiệp ở đây mời tới.
Giờ tôi nghi ngờ mấy người có ý đồ xấu, vì thế cứ để người có thẩm quyền điều tra mấy người thì hơn!” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt đáp lời.
Người có thể mua nhà ở Vạn Thịnh Tân Thành đều không phải người bình thường, ông ta biết mình không thể đắc tội với họ.
Huống chi, hiện giờ, Hoàng Thế Công chỉ đích danh nói bốn người họ có hành vi mờ ám, thân là tổng giám đốc kinh doanh, ông ta có nghĩa vụ và trách nhiệm xử lý tốt việc này.
Nếu không, chẳng may chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của Vạn Thịnh Tân Thành, trách nhiệm này ông ta không gánh nổi!
Mấy gã bảo vệ nhanh chóng xông tới chỗ nhóm người Lâm Thanh Di, Uông Giai Kỳ thấy thế, nhất thời nóng nảy: “Mấy người dừng tay!”
“Sớm biết có hôm nay thì cớ gì lúc đầu lại làm vậy, muốn nói gì thì đợi nói với cảnh sát đi.” Thôi Oánh Oánh cười lạnh.
Uông Giai Kỳ hung hăng, trợn mắt nhìn Thôi Oánh Oánh, sau đó cô ấy quay sang nhìn người đàn ông trung niên: “Bọn họ nhìn người bằng nửa con mắt, ông thân là nhân viên của Vạn Thịnh Tân Thành, cũng không biết phân biệt phải trái sao?”
“Tôi đã hỏi mấy người rồi!” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt đáp lời.
“Vậy các ông đã cho chúng tôi cơ hội nói chuyện chưa? Toàn bộ quá trình đều do các ông giễu cợt, châm chọc chúng tôi, tôi có nói chen vào câu nào được không?” Uông Giai Kỳ giận dữ nói.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông ta cẩn thận suy nghĩ lại, thật sự là như vậy.
Đúng lúc ông ta định mở miệng nói gì đó thì Uông Giai Kỳ lấy ra một tấm thẻ mở khóa, lạnh lùng nói: “Ông nhìn cho rõ, đây là thẻ mở khóa của biệt thự số một, ông nghĩ kỹ xem có muốn bắt chúng tôi hay không!”
Biệt thự số một
Người đàn ông trung niên vô cùng bất ngờ, ông ta nhận lấy tấm thẻ theo bản năng, cẩn thận