**********
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên vẫn trong với dáng vẻ cứng đầu, Lý Tần Phương rốt cuộc không thể chịu được đành nói: “Họ Sở kia, anh thật sự không thể giữ một chút thể diện cho chúng tôi sao?”
Sở Quốc Thiên nói bằng giọng giễu cợt: "Lẽ nào còn chưa rõ ràng ư?” "Khốn nạn!”
Lý Tần Phương tức đến phát điên, bà ta đột nhiên nhìn sang phía Đặng Đình Trọng nói: “Ông còn ngây ra đó làm gì, người ta đã không coi chúng ta ra gì, vậy chúng ta có có cần phải cố sống cố chết bám lấy người ta không?”
Đặng Đình Trọng nghe xong, mặt mày trở nên u ám, ông ta nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên nói: “Thần y Sở, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác nữa sao?”
“Hoặc là nghe theo tôi phế bỏ một tay, hoặc là cút.” Sở Quốc Thiên nói không chút nể mặt.
“Nếu như thần y Sở đã không nể mặt như vậy thì tôi đây cũng không khách khí nữa.” Trong lòng Đặng Đình Trọng đầy lửa hận, nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục màu đen.
Kéo chốt an toàn, Đặng Đình Trọng chĩa thẳng nòng súng về phía Sở Quốc Thiên nói: “Thần y Sở, cho dù là hiện tại anh có thân phận đặc biệt đi chăng nữa nhưng đừng quên đây là Hoa Châu.
Ngay bây giờ nếu anh muốn thay đổi quyết định, tôi có thể tha mạng cho anh”
Trước sự đe dọa của Đặng Đình Trọng, Sở Quốc Thiên không hề tỏ ra sợ hãi, anh nhướn mày, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
“Thật ngại quá, tôi xin phép nghe điện thoại.” Sở Quốc Thiên cười nhạt rồi lập tức nhận điện thoại.
“Anh Thiên.” Điện thoại vừa được kết nối thì liền nghe thấy giọng điệu cung kính của Trương Hùng.
Nhận thấy được sự nghiêm trọng trong lời nói của Trương Hùng, Sở Quốc Thiên hỏi ngay: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh Thiên, thuộc hạ vừa báo ở Hoan Châu phát hiện bóng dáng của người nhà họ Sở ở Yên Kinh, hình như là đang nghe ngóng tin tức của anh và thần y Sở.”
Đồng tử Sở Quốc Thiên co rút lại, giọng điệu lạnh lùng: “Nghe ngóng tin tức của tôi ư, anh biết phải làm gì rồi đó."
“Vâng.”
Sở Quốc Thiên cúp điện thoại xong, anh đưa mắt nhìn về phía Đặng Đình Trọng nói: “Cất thứ đồ không tốt đẹp đó đi, đối với tôi nó vô dụng”
Tiếc là chẳng một ai tin những lời anh vừa nói, đùa ư, đến súng còn không sợ, đây là do anh quá coi nhẹ hay là chúng ta ngốc?
Trong lòng Lý Tần Phương cười nhạo một tiếng, sau đó tức giận hỏi: “Tên họ Sở kia, đừng lãng phí thời gian thêm nữa, tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn, hoặc là chữa trị cho con tôi, hoặc là chết”
"Vậy thì bà giết tôi đi.” Sở Quốc Thiên hờ hững nhún vai.
Lý Tần Phương suýt chút nữa bị chọc tức chết, bà ta nổi giận: “Anh nghĩ rằng chúng tôi không dám sao?”
Sở Quốc Thiên không đáp.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Lý Tần Phương nhìn thấy không chịu nổi nữa, tức giận nói: “Ông xã, mau nổ súng bắn chết tên khốn này.” Tuy nhiên, Đặng Đình Trọng không hề bóp cò.
Lý Tần Phương nhướn mày, giận dữ hỏi: “Đặng Đình Trọng, ông điếc à, nổ súng đi.”
Nhưng Đặng