**********
“Ây da...!Ai mà không có mắt thế này?” Cát Vân Tử loạng choạng, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô tức giận ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng người đàn ông trước mặt hờ hững hỏi: "Cô là người nhà họ Hoàng sao?”
“Không phải! Ai muốn làm thì làm, tôi không muốn!” Cát Vân Tử xoa đầu, tức giận đáp.
Người đàn ông cau mày, nhưng chưa kịp nói gì thì một nhóm người đã ào ạt chạy vào sân bao vây lấy Cát Vân Tử.
Cát Vân Tử khi nhìn thấy người phụ nữ cầm đầu, cau mày nói: “Thôi Ngọc Oánh, cô muốn làm gì?”
“Muốn làm gì à? Dám giành đàn ông với Thôi Ngọc Oánh này, hôm nay bà phải rạch mặt cô!”
Thôi Ngọc Oánh phất tay nói: "Bắt cô ta lại cho tôi!”
“Cô dám?”
Cát Vân Tử sửng sốt lùi lại, tức giận nói với Thôi Ngọc Oánh: “Cô bị điên à? Tôi chưa đụng chạm đến cô mà!”
“Cô chuẩn bị gả cho người đàn ông của tôi, còn nói không phải đang khiêu khích tôi sao? Hôm nay không ai được yên ổn cả, bà đây nhất định phải xử lý cô!” Thôi Ngọc Oánh tức giận.
Khó khăn lắm cô ta mới lừa được Hoàng Thế Công vào tay mình, vốn cho rằng nửa đời sau mình có thể làm mợ chủ của nhà họ Hoàng, về sau không cần lo cái ăn cái mặc.
Ai mà ngờ được tính toán xong xuôi lại đột nhiên xuất hiện một Cát Vân Tử, hơn nữa còn bàn xong chuyện cưới xin rồi, làm sao cô ta có thể chịu đựng được cơ chứ?
Mặt Cát Vân Tử biến sắc, nhưng trước khi cô kịp nói gì đó thì nhận ra người đàn ông va phải mình lúc nãy đang từ từ đi về phía Thôi Ngọc Oánh.
“Này, anh định làm gì, các người đừng có ý đông hiếp yếu!” Cát Vân Tử nghĩ rằng người đàn ông sẽ nói giúp cô ta một câu công bằng, bèn gấp gáp hét lên.
Nhưng người đàn ông đó lại không thèm để ý đến, mà nhìn chằm chằm vào Thôi Ngọc Oánh hỏi: “Cô chính là Thôi Ngọc Oánh - bạn gái của Hoàng Thế Công sao?"
“Đúng vậy, anh là ai?” Thôi Ngọc Oánh lập tức ưởn ngực, vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi nghe thấy mình được gọi là bạn gái của Hoàng Thế Công.
Ánh mắt người đàn ông kia rất lạnh lùng, tiếp tục hỏi: “An Huy, Vạn Thịnh Tân Thành, Lâm Thanh Di, cô...!còn nhớ không?"
Lâm Thanh Di?
Nghe vậy, Thôi Ngọc Oánh sửng sốt, sau đó cô ấy lấy lại bình tĩnh đáp: “Ồ, hoá ra anh là trợ thủ của con ả không biết liêm sỉ Lâm Thanh Di phái tới à?”
“Vậy là cô thừa nhận rồi?” Người đàn ông hỏi lại.
“Thừa nhận thì đã sao, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn báo thù sao?” Thôi Ngọc Oánh chế nhạo.
“Tôi nghĩ như vậy thật đấy!”
“Ngu xuẩn!” Thôi Ngọc Oánh cười khẩy, rồi quay sang nói với những người xung quanh: “Hãy xử lý tên ngu ngốc này trước đi.
Làm trò điên cũng không biết tự lượng sức mình, không xem thử