**********
Yên tĩnh.
Ngay khi giọng nói của Sở Quốc Thiên vang lên, toàn bộ sảnh tiệc bỗng trở nên im bặt.
Tất cả mọi người đều không hiểu sự tự tin của Sở Quốc Thiên đến từ đâu, anh ta nghĩ mình có thể dùng một chút thực lực để hạ bệ gia tộc họ Vương hàng đầu ở Hoan Châu sao?
Ngay cả trong ánh mắt Lâm Thanh Di cũng nhìn Sở Quốc Thiên cũng tràn đầy thất vọng.
Cô xác thực rất bất lực thế nhưng cũng không dám có hi vọng xa vời Sở Quốc Thiên có thể diệt trừ nhà họ Vương. Cô lớn lên ở Hoan Châu, đương nhiên cô biết nhà họ Vương hùng mạnh tới cỡ nào.
Không biết tại sao, những gì Sở Quốc Thiên nói vừa rồi khiến cô có cảm anh là một người rất vĩ đại.
Tất nhiên, Sở Quốc Thiên không để ý đến suy nghĩ của mọi người, sau khi cúp điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Anh nói.
“Nếu bây giờ anh dập đầu xin lỗi Thanh Di, tôi còn có thể suy nghĩ lại một chút chừa cho nhà họ Vương của anh một con đường sống nữa đấy.”
"Ha ha ha."
Nào biết được lần này những lời nói của Sở Quốc Thiên cũng không có lần nữa chấn kinh đám người. Chỉ là sau khi anh ấy nói xong, những vị khách xung quanh trong hội trường ầm ầm cười thành tiếng.
“Cậu nhóc, bình thường cậu nói chuyện cứ như vậy không thông qua đại não sao?”
“Một đứa con rể bị nhà họ Lâm bỏ rơi còn dám lớn tiếng nói cậu ta sẽ phá hủy nhà họ Vương. Thế giới này đến cùng là như thế nào đây?”
“Khoan hãy nói, lúc nãy tên nhóc này giả vờ lừa bịp cũng thật là dọa người đấy nhỉ.
“Thật đúng là xuất sắc đó nhỉ, sợ là đầu óc cũng toàn là bã đậu mất thôi?”
"..."
Hầu hết tất cả mọi người có mặt đều có mối quan hệ sâu hoặc là cạn với nhà họ Vương. Lúc đầu, họ có thể hơi kinh ngạc vì không biết thân phận của Sở Quốc Thiên. Nhưng bây giờ khi họ biết được danh tính của Sở Quốc Thiên thì chỉ cảm thấy Sở Quốc Thiên chính là một tên dở hơi.
Về phần nói có thể tiêu diệt nhà họ Vương, điều này chắc chắn không tồn tại.
Sắc mặt Lâm Thanh Di càng thêm khó coi khi nghe mọi người xung quanh chế giễu, cô muốn kéo Sở Quốc Thiên trốn khỏi đây nhưng lại phát hiện ra Sở Quốc Thiên không hề nhúc nhích.
Vương Tuấn Anh lúc này cũng có phản ứng, anh ta nhìn Sở Quốc Thiên giống như nhìn một tên đần độn, anh ta nói.
“Rác rưởi, đừng tưởng rằng anh có thể biết được chút ít y thuật thì rất lợi hại. Hôm nay, tôi sẽ cho anh nhìn xem, có một số người mà cả đời này anh cũng không đắc tội nổi!”
Vương Tuấn Anh đối với chuyện trước đây Sở Quốc Thiên đánh mặt anh ta một mực canh cánh trong lòng. Hôm nay sở dĩ anh ta tổ chức cái tiệc hội này, ngoại trừ việc chỉnh hợp các sản nghiệp chữa bệnh ở Hoan Châu, kỳ thật chính là muốn bức bách nhà họ Lâm để Lâm Thanh Di lấy lòng anh ta, dùng điều này đến báo thù Sở Quốc Thiên.
Anh ta cũng không cảm thấy Sở Quốc Thiên có thể uy hiếp được anh ta. Mặc dù Triệu Thiên Hoằng rất cung kính với Sở Quốc Thiên cũng như không muốn lộ ra tin tức thân phận Sở Quốc Thiên. Nhưng anh ta từ miệng người nhà họ Lâm biết được anh ấy chỉ là một tên quân y mà thôi. Ngay cả khi y thuật của anh thật lợi hại thì sao, đây chính là một xã hội tiền tài là tối thượng!
Sự khiêu khích như tìm đường chết của Vương Tuấn Anh không thể nghi ngờ đã hoàn toàn tiêu trừ sự thương hại còn sót lại của Sở Quốc Thiên dành cho anh ta.
"3."
"2."
"1."
"Ting ting ting!"
Trong miệng Sở Quốc Thiên nhẹ giọng đếm ngược, một tiếng chuông điện thoại di động gấp rút đột nhiên vang lên.
Vương Tuấn Anh nhìn Sở Quốc Thiên, khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi, anh nhíu mày, sau đó nhấn nút trả lời.
“Vâng, thưa bố...."
“Đồ khốn kiếp, rốt cuộc là mày đã đắc tội người nào vậy hả? Nhà họ Vương của chúng ta đã tiêu đời thật rồi. Thật xin lỗi, hiện tại ông không thể liên lạc với người ở bên ngoài, xin hãy đi cùng chúng tôi.