Sở Quốc Thiên chắc rằng Chu Ba và những người khác đang chột dạ nên mỉm cười và nói tiếp: "Nếu anh chắc chắn rằng tôi đã động vào người Tào Mỹ Lam thì các anh có thể báo cảnh sát, các anh muốn thế nào Sở Quốc Thiên tôi cũng sẽ làm theo!"
Nhưng đến thời điểm đó, để lấy lại danh sự cho mình, tôi sẽ thông báo cho các phương tiện truyền thông để công khai vấn đề này, để quần chúng sẽ tự nhiên phân biệt đâu là đúng đâu là sai.
Đến lúc đó tôi không biết các người sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho nhà họ Chu và cho Võ quán Đằng Vân đâu!"
Đám người Chu Ba trong lòng run lên, bất giác lùi lại mấy bước, nhưng khi Chu Chấn Kiệt nhìn thấy cảnh này, ông ta biết rõ Sở Quốc Thiên không hề nói dối.
Càng nghĩ càng tức giận, ông ta tức giận nói với Chu Ba: "Đồ khốn kiếp, mày làm cái trò gì thế này?"
Chu Ba hoảng sợ, mở miệng nói: "Bố, con..."
Nhưng không đợi hắn ta nói xong liền nghe thấy Sở Quốc Thiên tiếp tục mở miệng nói: "Nếu anh không báo cáo với cảnh sát, thì tôi có thể làm."
Sau đó, Sở Quốc Thiên bước tới cầm lên điện thoại di động của mình.
"A!"
Đột nhiên, Tào Mỹ Lam ở trên giường kêu lên một cách kỳ quái, sau đó nhảy xuống giường, đi thẳng tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Đương nhiên Sở Quốc Thiên biết Tào Mỹ Lam muốn để dấu vân tay hoặc những thứ khác của cô ta tiếp xúc với cơ thể của mình, nên anh cười lạnh một tiếng rồi bình tĩnh tránh sang một bên.
Tào Mỹ Lam làm sao có thể nghĩ rằng Sở Quốc Thiên đã đề phòng, cho nên đã quá muộn để cô ta có thể thay đổi phương hướng, cho nên "Phịch" một cái ngã thẳng cẳng ở trên mặt đất.
Một nhóm học viên học võ vừa đến không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nhìn đến tình huống trước mắt ngay lập tức liền biết ai đúng ai sai, nhất thời đều nhìn Chu Ba, Tào Mỹ Lam và những người khác với ánh mắt kỳ quái.
Lúc nãy Chu Chấn Kiệt run lên bần bật, giận dữ nhìn Chu Ba: "Thật đáng xấu hổ, làm sao mà ông đây lại sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như mày chứ!"
Thấy mọi người đã hiểu ra chân tướng, Sở Quốc Thiên đến một bên đem quần áo mặc vào, sau đó hờ hững hỏi: "Huấn luyện viên Chu, gia giáo nhà họ Chu các người thật làm cho tôi mở mang tầm mắt!"
Khuôn mặt già nua của Chu Chấn Kiệt đỏ bừng, nhìn Sở Quốc Thiên nghiêm mặt nói: "Sở Quốc Thiên, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm chủ việc này cho anh.
Tôi sẽ điều tra rõ ràng và trả lại công bằng cho anh."
Sau đó ông ta nhìn Chu Ba và những người khác, đầy tức giận nói: "Bất cứ ai tham gia vào chuyện này, hãy lăn ra cho tôi, sau đó tới nhà thờ tổ và quỳ xuống, những người khác đều về phòng hết đi!"
Vì vậy, Chu Ba và Tào Mỹ Lam trầm