Nhìn thấy Chu Chấn Kiệt không lên tiếng, Lưu Chính Phong càng tin tưởng những gì ông ta đang nghĩ là đúng, cho nên lại lần nữa lạnh lùng quát: "Chu Chấn Kiệt, dù sao người cũng là người nhà họ Chu.
Muốn mặt mũi thì tự mình đến, tại sao anh lại đi ra ngoài tìm người đến thay thế?"
Trương Phán nghe xong càng chế nhạo: "Chu Ba, tại sao chúng ta không đánh nhau, anh là học sinh mạnh nhất của võ quán Đằng Vân, tôi chỉ là một học sinh mới được vào học, điều này với anh hẳn là có lợi hơn đi?"
Chu Ba tức giận.
Đừng chỉ nghe thấy Chu Ba nói những lời dễ nghe.
Cái gì được gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông.
Có những chuyện người khác nghe không hiểu, nhìn không thấy nhưng Chu Ba lại rõ ràng.
Hắn cảm nhận được hơi thở của một người có thực lực không hề kém hơn so với chính mình.
Anh ta đúng là thế hệ thứ ba của nhà họ Chu, nhưng nếu không phải nhờ được tắm thuốc từ bé thì anh ta không thể nào đạt được thực lực hiện tại, nếu hiện tại thực sự chiến đấu với Trương Phán, thì phần thắng của hắn ta là quá nhỏ.
Hắn càng nghĩ càng tức giận, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên.
"Tại sao, anh muốn cùng tôi khiêu chiến?" Sở Quốc Thiên cười nói.
Chu Ba nghẹn họng, lúc này anh ta mới nhận ra rằng Sở Quốc Thiên chính là người đã khiến Trương Thanh Hạo và Trần Quang bị thương chỉ trong một chiêu.
Sở Quốc Thiên không phải là người mà anh ta có thể động đến.
Nhìn Sở Quốc Thiên như hai người khác nhau, Chu Chấn Kiệt ảm đạm nói: "Sở Quốc Thiên, anh đi đến đây với người nhà họ Chu chúng tôi.
Hiện tại đã đến Thanh Phong môn liền gấp đến không chịu được muốn phủi bỏ quan hệ với nhà họ Chu rồi sao?"
"Phủi bỏ quan hệ?"
Sở Quốc Thiên chế nhạo: "Huấn luyện viên Chu, đừng giả vờ trước mặt tôi.
Nếu không phải do con trai của ông trước đây gây chuyện thì sẽ có những rắc rối của ngày hôm nay sao?"
Sở Quốc Thiên dừng lại, sau đó lại tiếp tục: "Tôi có thể giúp các người đánh, nhưng ông phải tự mình quản giáo con mình, nếu ông không làm được, tôi tin rằng đối thủ của ông sẽ vô cùng hạnh phúc."
"Đồ hỗn láo, anh nghĩ anh là ai, mà dám ăn nói thế với tôi?" Chu Chấn Kiệt tức giận nói.
Sở Quốc Thiên nghe vậy, đột nhiên lạnh mặt: "Chu Chấn Kiệt, nếu không nhìn đến mặt mũi của bố ông, thì tin hay không hiện tại tôi một tát cũng có thể phế ông?”
"Gan thật lớn!"
"Làm càn!"
Sở Quốc Thiên vừa nói xong, một đám học sinh võ quán Đằng Vân giận dữ hét lên, thậm chí ngay cả Chu Chấn Kiệt cũng run lên vì tức giận.
Ông ta không ngờ rằng Sở Quốc Thiên không những không giúp đỡ mà còn khiến ông ta mất mặt trước mắt nhiều người như vậy.
Nhưng còn không đợi anh ra tay, thì một đoàn âm thanh tiếng