Ngày hôm sau, sau khi đưa Bảo Nhi đến trường mẫu giáo thì Sở Quốc Thiên bèn ngồi xe của Lâm Thanh Di đến bệnh viện đông y Lâm Thị đi làm.
Lâm Thanh Di liếc Sở Quốc Thiên đang ở bên cạnh ghế phụ một cái rồi nghĩ ngợi nói: “Sở Quốc Thiên, sau này chúng ta đi làm riêng đi?”
Không phải cô sợ bị người ta biết Sở Quốc Thiên là chồng mình, chì là cô cảm thấy mấy ngày gần đây dường như mình đã quá gần gũi với Sở Quốc Thiên rồi.
Cho dù cô luôn rất hưởng thụ cảm giác hạnh phúc gia đình nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Sở Quốc Thiên đột nhiên mất tích sáu năm thì lòng cô vẫn cứ canh cánh trong lòng, cô rất sợ việc mình vừa đón nhận Sở Quốc Thiên thì lại đánh mất anh lần nữa.
“Anh đừng nghĩ nhiều, không phải là tôi không đón nhận anh nhưng anh hãy cho tôi thêm chút thời gian Thấy Sở Quốc Thiên không nói gì nên Lâm Thanh Di lại bổ sung thêm một câu."
“Được.” Dường như cảm nhận thấy những gì trong lòng Lâm Thanh Di đang nghĩ nên Sở Quốc Thiên hơi ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng đồng ý.
Sở Quốc Thiên biết có những chuyện không phải một sớm một chiều, bản thân anh đã làm tổn thương Lâm Thanh Di sáu năm trời, sự hối hận của anh với cô và Bảo Nhi không phải ngày một ngày hai có thể bù đắp được.
Xem ra sau này không thể cứ thế khiêm tốn rồi.. Không bao lâu hai người đã đến bệnh viện đông y Lâm Thị rồi, lúc Sở Quốc Thiên vừa bước xuống xe thì một người đàn ông mặc áo vest đeo mắt kinh chạy tới.
“Xin chào, cho hỏi ngài là anh Sở phải không?"
“Anh là?”
“Xin chào anh Sở, tôi là Giám đốc chi nhánh Mercedes-Benz ở Hoan Châu, tôi họ Lưu
“Con chào Giám đốc Lưu, anh tìm tôi có việc gì thế?”
“Anh Sở, có người đã đặt cho ngài một chiếc Maybach S class, hôm nay tôi đặc biệt mang xe đến cho ngài, chính là chiếc xe màu bạc đang dừng ở bãi giữ xe đằng kia, đây là chìa khóa xe, phiền ngài hãy ký nhận” Giám đốc Lưu cung kính nói.
Maybach sao?
“Ai tặng thế?” Sở Quốc Thiên ngơ ngác, anh vô thức quay qua nhìn Lâm Thanh Di, chẳng lẽ cô ấy thấy mình không có xe đi làm nên...
“Là Hạ Bách Toàn, Chủ tịch Hạ a. Giám đốc Lưu trả lời."
Thì ra là ông ta.
Sở Quốc Thiên chau mày, nói thật thì anh không muốn nhận chiếc xe này, nếu anh muốn hoàn toàn có thể bảo Trương Hùng đi làm hoặc tự mình đi mua cũng được.
“Anh Sở, ngài cứ ký nhận đi ạ?” Thấy Sở Quốc Thiên cứ chần chừ không nhận chìa khóa nên vẻ mặt Giám đốc Lưu hơi khó xử.
Anh ta không biết Sở Quốc Thiên rốt cuộc có thân phận gì, tại sao một ông chủ lớn như Hạ Bách Toàn lại tặng xe cho anh nhưng anh lại rất để tâm đến tiền hoa hồng của mình, phải biết rằng tiền hoa hồng của một chiếc Maybach S class phải lên đến ba trăm triệu đấy!
Sở Quốc Thiên nhìn Giám đốc Lưu một cái, sau khi anh phát hiện Lâm Thanh Di cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ thì anh khẽ thở dài rồi cầm bút lên ký nhận.
Giám đốc Lưu thấy thế thì mừng thầm trong bụng, sau khi nhận lại bản hợp đồng Sở Quốc Thiên đã ký thì anh ta nhanh chóng đưa chìa khóa cho anh như thể sợ anh sẽ hối hận vậy.
Cho tới khi Giám đốc Lưu đã đi xa thì Lâm Thanh Di mới bình tĩnh lại, cô nhìn Sở Quốc Thiên khó hiểu hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là Hạ Bách Toàn muốn cám ơn tôi vì đã cứu ông cụ nhà ông ta.” Sở Quốc Thiên sờ sờ mũi và bất lực nói.
Mặc dù Lâm Thanh Di vẫn còn hơi kinh ngạc khi thấy Hạ Bách Toàn hào phóng như vậy nhưng cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, thế nhưng sau khi thấy bộ dạng vô tội trên khuôn mặt anh thì đã trợn mắt nói.
“Thế ngày mai anh có thể tự lái xe đi làm rồi đấy.” Sau khi Lâm Thanh Di ném ra câu này bèn đi vào trong bệnh viện.
Sở Quốc Thiên thấy thế cũng đi theo vào trong bệnh viện.
Phòng cấp cứu.
Khi Sở Quốc Thiên đến thì phát hiện phía cửa đã đầy ắp bệnh nhân, Uông Giai Kỳ và Ngô Đức Thịnh đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
“Sở Quốc Thiên, anh đến đúng lúc lắm, hãy mau đến đây nào!” Sau khi Uông Giai Kỳ nhìn thấy Sở Quốc Thiên bèn hét lớn một tiếng.
“Sao thế?” Sở Quốc Thiên khó hiểu đi về phía đó.
“Hôm qua tôi thấy anh cũng biết chút ít y học, vừa hay hôm nay Tiểu Lý trong phòng thuốc đã nghỉ phép, trong đó đang rất bận rộn, anh hãy đến đó bốc thuốc phụ nhé.”
Uông Giai Kỳ nhanh chóng ghi đơn thuốc rồi đưa cho Sở Quốc Thiên nói: “Nhanh!”
“Đợi đã, chỗ tôi cũng có hai đơn hãy mang đi luôn nhé.” Ngô Đức Thịnh thấy thế cũng vội vàng đưa đơn thuốc của mình cho Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vội vàng nhìn đơn thuốc một cái bèn