"Các người sao lại ngẩn ra như thế? Hạ hắn đi!" Nhìn thấy chuyện này thì ngay cả đến Mã Hồng Hải, người ban nãy không muốn làm to chuyện cũng không nhịn được hét lên.
"Vâng, sư phụ!" Sau khi nghe thấy lời này, một nhóm đệ tử Thanh Phong môn vây quanh Sở Quốc Thiên, sau đó họ nhanh chóng lao về phía Sở Quốc Thiên.
Cùng lúc đệ tử Thanh Phong môn phát động tấn công, một đám trưởng lão Thanh Phong môn cũng rời khỏi chỗ ngồi, chặn Sở Quốc Thiên cùng một đảm khách lại.
"Mọi người đừng hoảng sợ, người này không thể gây tổn thương đến cho mọi người, chúng tôi sẽ thay mọi người cản hắn lại."
"Đừng lo lắng, mọi người cứ ăn uống đi, cứ coi đây là một chương trình giải trí bổ sung."
Sau khi thấy một nhóm trưởng lão của Thanh Phong môn lên tiếng.
Thì hầu hết các khách mời đều nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên đang bị bao vậy, ánh mắt như thiêu đốt, họ muốn xem Sở Quốc Thiên có thực sự có khả năng khiêu chiến với Thanh Phong môn hay không?
Chu Ba ở trong đám người thấy vậy, khóe miệng càng thêm gớm ghiếc, họ Sở kia, ngươi quá kiêu ngạo, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có một người, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết từng người một?
Giống như Chu Ba, hầu hết những người có mặt đều không mấy lạc quan nhìn Sở Quốc Thiên.
Nhưng trong đám người lại có một ngoại lệ, người đó chính là Vương Vũ Huyên.
Vương Vũ Huyên lần này cũng được mời đến Thanh Phong môn, cũng là một trong những người được ngồi ở bàn khách quý.
Lần này đến đây còn có bà nội của cô ta là Triệu Tĩnh Nhã một dược sĩ của tỉnh Hoan Châu cũng đi theo cùng.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên bị mọi người vây quanh, Vương Vũ Huyền không khỏi ngây người, xem ra mỗi lần gặp Sở Quốc Thiên đều là có chuyện lớn...!
Sở Quốc Thiên không để ý đến mọi người hiện tại đang nghĩ gì, hiện tại anh đang tập trung đối phó đám đệ tử Thanh Phong môn, lúc này anh đã bắt đầu phản công, chiêu thức của anh không hề hoa mỹ mà cực kỳ đơn giản và thô bạo.
Tất cả những người bị anh đánh đều ngay lập tức mất đi sức chiến đấu đồng thời kêu lên thảm thiết, anh lúc này giống như một cỗ máy giết người, thần cản giết thần, phật cản giết phật, cho dù là ai cũng không đỡ nổi một chiêu.
Chẳng mấy chốc, một nhóm lớn đệ tử của Thanh Phong môn đã bị anh thu dọn sạch sẽ, từng người một ngã gục hoặc ngất xỉu trên mặt đất, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Những khách mời xung quanh đã hết sức kinh ngạc trước sức chiến đấu siêu phàm của Sở Quốc Thiên, ngoại trừ tiếng Sở Quốc Thiên đánh người, bọn họ không thể nghe thấy bất kỳ giọng nói nào khác.
Nhìn thấy càng ngày càng không còn nhiều đệ tử Thanh Phong môn có thể đứng, ngay cả Mã Hồng Hải, Đạo Hoàng, La Vân của Dược Các cũng không nhịn được đặt đũa xuống, nhìn Sở Quốc Thiên.
"Bà nội, anh ấy...!anh ấy chính là Thần y Sở mà cháu đã nói với bà đấy ạ." Lúc này Vương Vũ Huyên không khỏi nuốt nước miếng nói với bà nội về thân phận thật sự của Sở Quốc Thiên.
Triệu Tĩnh Nhã, ngự y của tỉnh Hoan Châu đều giật mình khi nghe những lời này, mắt bà ta sáng lên một chút khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, nhưng một lúc lâu sau, chúng lại trở nên vẩn đục.
"Thật thú vị, thật thú vị, đến bà lão là ta đây cũng không thể nhìn thấu thực lực của người thanh niên này.
Xem ra vị Thần y Sở này còn mạnh mẽ và thần bí hơn nhiều so với những gì trước đây con kể!" Triệu Tĩnh Nhã đầy cảm thán nói.
Mà lúc này ở bàn khách quý, ánh mắt ban đầu tràn đầy thích thú nhìn cuộc chiến của Long Thiên Dưỡng dần dần hiện lên sự giận dữ, anh ta nhìn về phía Mã Hồng Hải, cười nhạt và nói: "Có vẻ như chuyện