**********
Chính vào lúc Sở Quốc Thiên đang nghĩ mấy vấn đề này, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Mai Hương và Lâm Thanh Di lần lượt đi ra.
“Tên phế vật này sao còn ở đây?” Triệu Mai Hương thấy Sở Quốc Thiên còn ở cửa, không khỏi chán ghét mắng một câu.
“Mẹ, chỗ này nơi đông người, mẹ bớt tranh cãi đi.” Lâm Thanh Di vội vàng lôi kéo Triệu Mai Hương, thấp giọng khuyên nhủ
“Nơi đông người thì đã làm sao kẻ phế vật này còn sĩ diện sao? Thanh Di, đừng trách mẹ tàn nhẫn, con cần phải ly hôn với cậu ta!” Triệu Mai Hương không dao động nói.
“Được rồi mẹ, chẳng phải mọi người chưa phòng vip sao? Chúng ta hoàn thành thủ tục xuất viện thì mau chóng trở về thuê nhà đi.” Lâm Thanh Di nói rồi liền đẩy Triệu Mai Hương đi làm thủ tục xuất viện.
Triệu Mai Hương vốn dĩ đang muốn quở trách Sở Quốc Thiên vài câu, nhưng không chịu nổi con gái năn nỉ, cuối cùng chỉ oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Quốc Thiên một cái, dìu Lâm Thanh Di chân vẫn chưa tiện đi lại đi làm thủ tục xuất viện.
Sở Quốc Thiên cũng không nhàn rỗi, khi hai mẹ con đang làm thủ tục, anh và cùng Lâm Minh Quang ở phòng bệnh thu dọn hành lý, sau đó, một nhà bốn người lại đi tới ngôi nhà mới thuê.
Sắp xếp hành lý xong, Sở Quốc Thiên đang định đi nhà trẻ đón Bảo Nhi, bỗng nhiên, Lâm Thanh Di gọi anh lại, nhẹ giọng hỏi: “Người trước đó tìm anh là ai vậy?”
“Không quen lắm.” Sở Quốc Thiên mập mở trả lời lại một câu.
“Em nghe nói anh ta đến từ Yên Kinh nhà họ Sở, có phải anh có chuyện gì lừa gạt em hay không?” Lâm Thanh Di nói rồi gắt gao nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên sửng sốt, không ngờ rằng Lâm Thanh Di đến cả chuyện này lại có thể biết.
Nhìn vẻ mặt không tốt của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên suy nghĩ, liền nhẹ giọng trả lời: “Coi như là thân thích đi, em chắc hẳn là cũng biết anh và mẹ anh bị đuổi đi, chuyện của nhà họ Sở anh không muốn nhắc đến nhiều, cũng không phải cố ý gạt em.”
Nghe được lời nói tràn đầy sự xin lỗi của Sở Quốc Thiên, trong lòng Lâm Thanh Di mềm nhũn, vừa nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của Sở Quốc Thiên và mẹ anh, trong lúc nhất thời lại cảm thấy thương cảm.
“Thanh Di, nếu như không có chuyện gì, thì anh đi đón Bảo Nhi tan học trước nhé?” Sở Quốc Thiên thấy không khí có chút không đúng, vội vàng nói một câu.
“Từ từ!”
Nào biết, Lâm Thanh Di lại gọi anh lại một lần nữa, hỏi: “Sở Quốc Thiên, nghe nói bên phía Giai Kỳ đã xảy ra chuyện, mấy ngày nay anh là vì chuyện của cô ấy mà bận việc sao?”
“Không sai, nhưng đã xử lý xong rồi.” Sở Quốc Thiên gật gật đầu, không nhiều lời.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Thanh Di nghe vậy, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhưng phòng khám kia của cô ấy cũng phải bán đi, sau này anh cũng không có công việc chính thức…."
“Vì vậy nên?” Sở Quốc Thiên cười, cuối cùng anh đã hiểu mục đích thật sự mà Lâm Thanh Di tìm mình.
“Vì vậy hay là anh tới Y Dược Thanh Di chúng em đi làm đi.” Lâm Thanh Di mở to mắt, tức giận nói.
“Chuyện này thích hợp không?” Sở Quốc Thiên ngạc nhiên.
“Có cái gì không thích hợp, anh cũng hiểu y thuật, cho dù không thể làm cấp cao, cùng lắm thì làm từ cấp dưới thấp nhất, em tin với tài năng của anh, nhất định có thể ngẩng đầu!”
Lâm Thanh Di nói tới đây, sắc mặt lại buồn bã nói: “Anh cũng thấy thái độ của mẹ em rồi, hiện tại bà ấy ước gì hai chúng ta ly hôn, sau đó gả em cho Chủ tịch Sở, anh là bố của Bảo Nhi, cho dù không vì em, cũng phải làm chút gì hy sinh vì Bảo