Trong lòng Sở Quốc Thiên dao động, anh theo bản năng nhìn thoáng qua long thiên dưỡng.
Lúc này Long Thiên Dưỡng vẫn đang nằm tê liệt trên mặt đất, cả người hơi run lên không tự chủ được, bởi vì trúng hai phát súng, cơn đau kịch liệt khiến mặt hắn không còn chút máu, nhưng dù vậy, sau khi hắn ta nghe thấy lời nói của Triệu Tĩnh Nhã, hắn ta vẫn không nhịn được lộ ra một nụ cười gần đáng sợ.
“Tên họ Sở kia, đã nghe thấy bọn họ nói chưa? Chỉ cần bản công tử chết rồi, mỗi người ở đây đều sẽ bị nhà họ Long tao trả thù, đến lúc đó bọn họ đều sẽ chôn cùng tao, mày có bản lĩnh thì tới giết tạo đi!”
Long thiên dưỡng vừa nói vừa cười ha ha, hắn biết, hắn sẽ không chết, chỉ cần Sở Quốc Thiên chưa mất đi nhận tính, cũng không dám giết hắn!
Nhìn dáng vẻ long thiên dưỡng không sợ hãi đắc ý, ánh mắt Sở Quốc Thiên lại lạnh như băng, chỉ nhìn mũi chân hắn, rồi đá long thiên dưỡng bay ra giữa không trung, tiếp theo lại bóp cổ hắn ta một lần nữa.
“Không được!”
“Sở thần y, nhất định không được y, kích động!”
“Sở thần y, y vương tiền bối nói có lý, nếu như anh thật sự giết Long công tử, đám người chúng tôi sẽ đều phải chết đó...."
Động tác của Sở Quốc Thiên khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ, từng người từng người bọn họ lao lên phía trước tranh nhau khuyên can.
Mà sắc mặt long thiên dưỡng cũng u ám nói: “Tên họ Sở kia, mày thật sự không màng sống chết của bọn họ sao?”
"Mày quá xem trọng bản thân mày rồi.”
Nào biết, Sở Quốc Thiên lại lạnh nhạt lên tiếng, tiếp theo đôi mắt chăm chú, nã một phát súng về phía long thiên dưỡng một lần nữa, mà chỗ vị trí vết thương lại chính là vị trí trước đó long thiên dưỡng trúng đạn.
Chỉ nghe thấy một âm thanh “Pằng” vang lên, long thiên dưỡng lập tức kêu lên đau đớn một lần nữa, vốn dĩ hắn ta đã gần như ngất đi khi cố gắng chịu đựng cơn đau.
Bởi vì hắn phát hiện, sau khi Sở Quốc Thiên nổ súng, vốn dĩ viên đạn đã găm vào đùi thế nhưng lại bị hất mạnh ra ngoài, và trên đùi hắn bất ngờ cũng đã bị xuyên thủng!
Cảnh tượng kinh dị này làm mọi người sởn gai ốc, từng người từng người cũng không dám nói nữa, sợ rằng ngộ nhỡ mình chọc tới Sở Quốc Thiên sẽ gặp phải nhát súng như vậy.
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua long thiên dưỡng vẫn còn đang gào thét, anh liền nói với mọi người: “Mục đích hôm nay Sở Mỗ tới chính là vì báo thù cho bạn bè, cho nên trước khi chưa giải quyết xong long thiên dưỡng, không ai có thể thay đổi chủ ý của tôi.”
“Tôi biết các người sợ nhà họ Long trả thù, vì quan tâm đến cảm xúc của các người, tôi đồng ý với các người sẽ không giết hắn, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Hắn ta đã làm bị thương bả vai và chân của bạn tôi, như vậy tôi cũng sẽ làm bả vai và chân của hắn bị thương, chuyện này không quá đáng chứ?”
Tất cả mọi người run rẩy, Sở Quốc Thiên có thể từ bỏ giết chết long thiên dưỡng vào thời điểm cuối cùng, đã nể mặt bọn họ lắm rồi, bọn họ nào dám nói một từ không chứ.
Mà long thiên dưỡng nghe được lời này, lại không có một chút vui vẻ nào, lúc này hắn hận không thể róc xương róc thịt Sở Quốc Thiên, nhưng chung quy cũng chỉ ngẫm lại trong lòng, suy cho cùng, hiện tại hắn chính là một con cá đang nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Đạo Hoàng vẫn đang tê liệt nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn toàn bộ, mà đám người của võ giáo Đẳng Vân cũng đều tràn đầy khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
So với bọn họ, tâm tình của đám người Lưu lại vô cùng phức tạp, bọn họ vừa mừng vì Sở Quốc Thiên quả nhiên lợi hại hơn bọn họ tưởng tượng, vừa lo lắng sau sự việc này từng người nhà họ Long sẽ