**********
“La Vân?”
Các chủ ngẩng đầu nhìn, nhíu mày nói: “Cậu ta là ai?”
“Thần y Sở!”
Thần y Sở?
Lời của La Vân khiến mọi người hỗ hấp khó khăn, ánh mắt đầy sự khiếp sợ.
Các chủ cũng sửng sốt, lập tức hỏi: “Cậu có chắc chứ?”
"Cũng...!không chắc lắm, nhưng mà dựa vào hiểu biết của tôi về thần y Sở, tên Mộ Dung Kính vừa rồi thật sự rất giống!” La Vân nghĩ nghĩ nói.
“Hừ, mặc kệ có phải thần y Sở hay không, nếu cậu ta có hiềm nghi thì liền phải người đến bắt cậu ta đến!” Các chủ hừ lạnh nói.
La Vân nhìn thoáng qua Các chủ do dự nói: “Các chủ, tôi đoán là không thể gọi thần y Sở đến." Tiếp đó, cô ta liền kể ra chuyện xảy ra với Sở Quốc Thiên ở Thanh Phong môn một lần.
Mọi người nghe xong, không khỏi thở gấp, hiển nhiên đã bị sốc với những gì thần y Sở đã làm với Thanh Phong môn.
Cho dù đã xảy ra được mấy ngày nhưng La Vân vẫn còn thấy sợ hãi, cô ta tiếp tục nói: “Các chủ, thần y Sở cũng không phải dễ chọc vào, hơn nữa hiển nhiên là anh ta quyết tâm có được Ban Hổ Châu, nếu chúng ta tìm anh ta gây phiền toái thì sẽ có thể hoàn toàn chọc giận anh ta, nếu không...!mình coi như bỏ đi?” App
“Khốn nạn!”
Nào biết là Các chủ vừa nghe vậy, cũng giận tím mặt nói: "La Vân, cô nói bậy bạ gì đó, chỉ một tên thần y Sở nho y nhỏ cũng khiến cô sợ à? Tôi nói cho cô biết, Dược Các không gây chuyện, nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức cả!
Nếu thần y Sở dám cướp đồ của Dược Các, còn làm người của Dược Các bị thương thì hãy chờ mà nhận lấy lửa giận của Dược Các đi!”
“Các chủ..."
“Câm miệng!”
La Vân còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Các chủ không chút do dự mà cắt ngang, tiếp đó chợt nghe ông ta trầm giọng ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, lập tức sai người đi tới Hoan Châu, tôi tật sự muốn nhìn xem rốt cuộc tên thần y Sở này bản lĩnh cao cường cỡ nào!”
“Vâng, Các chủ!”
Ngữ Yến ngơ ra nhìn hết tất cả, trong lòng thầm thở dài một tiếng, ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên, điện thoại trong túi của cô reo lên.
Cô liếc mắt nhìn tên người gọi, vội
vàng đi đến một bên nghe máy.
“Cô Ngữ Yến, cảm ơn danh ngạch của cô, bây giờ tôi đã cầm theo Ban Hổ Châu về Hoan Châu, hoan nghênh cô đến làm khách bất cứ lúc nào.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng nói thản nhiên của Sở Quốc Thiên.
“Cậu Sở khách khí rồi, nhưng mà biểu hiện khi nãy cậu Sở thật sự quá tuyệt vời!” Ngữ Yến ra vẻ bình tĩnh nói.
“Cô khen nhầm rồi.” Sở Quốc Thiên cười nhạt.
Nhưng mà trong lòng cũng không ngừng cười lạnh.
Tuy rằng anh không biết động cơ cụ thể của Ngữ Yến là cái gì, nhưng mà anh xác định chắc chắn Ngữ Yến có vấn đề.
Sau đó, hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, thì đã xong cuộc trò chuyện.
...!
Hoan Châu.
Sở Quốc Thiên sau khi trở về liền đến phòng bệnh của Triệu Lạc Dĩnh trước tiên.
App
Đầu tiên, anh lấy Ban Hổ Châu với những dược liệu đã được chuẩn bị theo tỷ lệ rồi thì tìm đến lò luyện dược, tự mình sắc thuốc.
Triệu Thiên Hoằng ở bên cạnh giúp đỡ, ánh mắt không ngừng đảo qua Triệu Lạc Dĩnh và lò luyện dược.
Tuy rằng Sở Quốc Thiên đã nói rõ qua cho ông ta, chỉ cần sau khi sắc thuốc rồi cho Triệu Lạc Dĩnh uống thì cô ta sẽ tỉnh lại, nhưng mà Triệu Thiên Hoằng vẫn lo lắng không yên.
Khoảng nửa giờ sau, Sở Quốc Thiên đã sắc thuốc xong, cũng cho Triệu Lạc Dĩnh uống.
Ngay sau đó, anh lại lấy ngân châm ra, không ngừng đâm vào huyệt đạo trên người của Triệu Lạc Dĩnh, để có thể hấp thu dược tính tốt hơn.
“Được rồi, tối đa mười lăm phút nữa thì Lạc Dĩnh có thể tỉnh lại.” Sở Quốc Thiên châm châm xong, cười với Triệu Thiên Hoằng.
“Cảm ơn chí tôn!”
Triệu Thiên Hoằng liên tục gật đầu, nói xong lại lấy khăn