Thấy Triệu Mai Hương từ bần hàn mà tự nhiên lại đổi đời, còn lên giọng hách mắng, sắc mặt của Nghê Đại Hồng tối sầm lại nhưng cuối cùng thì bà cũng đành nghiến răng nghiến lợi mà đi tới.
"Đại Hồng, bây giờ nói như thế nào nhỉ?" Triệu Mai Hương thấy Nghê Đại Hồng cun cút ngoan ngoãn bước tới, bà càng tưi cười đắc ý hơn.
"Triệu Mai Hương, bà đừng có mà đắc ý!"
Nghê Đại Hồng hít một hơi thật sâu và nói: "Tôi thừa nhận lần này tôi đã thua nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì bà có thể thắng tôi một lần, thì còn có thể thắng được tôi hai lần, ba lần sao?
Rồi sẽ có một ngày, bà sẽ nhận ra bà nghèo vẫn hoàn nghèo thôi, không thể sánh với tôi được!"
"Ha ha, vậy thì hãy xem xem có ngày đó không nhé, hôm nay tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho bà.
Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều từng là bạn cùng học, bà không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ nhưng tôi lại rất trân trọng."
Triệu Mai Hương không để bụng gì cả, nói ông liền gọi Sở Quốc Thiên và Lâm Minh Quang.
Ba người họ cùng nhau đi lên chiếc xe Maybach, chiếc xe duy nhất ở bãi đỗ xe không bị kéo đi.
Đến khi ánh đèn sau của chiếc xe Maybach khuất khỏi tầm mắt thì Nghề Đại Hồng mới giậm chân thật mạnh với vẻ rất cay cú và nghiến răng nghiến lợi nói: "Triệu Mai Hương, bà được lắm, bà đây sẽ chờ!".
Ngôn Tình Sắc
Bên trong xe Maybach, Sở Quốc Thiên thì lẳng lặng lái xe, còn Lâm Minh Quang vô cùng vui mừng, sự phố trương thanh thế ở Hồng La Loan vừa rồi tất nhiên đã khiến ông được nở mày nở mặt.
Nhưng Triệu Mai Hương thì đã bình tĩnh trở lại, bà liếc nhìn Sở Quốc Thiên rồi hỏi một cách rất nghiêm túc: "Sở Quốc Thiên, con định khi nào sẽ ly hôn với Lâm Thanh Di?" Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Sở Quốc Thiên sững người ra.
Lâm Minh Quang vẫn cứ tiếp tục tung tăng vui vẻ, khi anh chưa kịp nói gì thì ông cũng hỏi với vẻ rất gấp gáp: "Bã xã, bà nói chuyện đó làm gì.
Nếu vừa rồi không có Sở Quốc thiên thì chúng ta chẳng phải đã rất mất mặt rồi sao, bây giờ bà vẫn muốn hai đứa chúng nó ly hôn sao?"
Đâu ngờ rằng Triệu Mai Hương lại nói với vẻ đầy khinh thường: "Lâm Minh Quang, ông đã hồ đồ rồi sao, ông tưởng vừa nãy thực sự là nhờ vào Sở Quốc Thiên sao?"
"Ý gì vậy chứ?" Lâm Minh Quang hoang mang.
"Đến bây giờ mà vẫn không hiểu ra, tại sao tôi lại gả cho một người vô dụng như ông chứ!" Triệu Mai Hương nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: "Ông hãy nghĩ lại thật kĩ đi, vừa rồi ở khách sạn Hồng La Loan, ngoài chúng ta ra thì còn có ai đi khỏi đó không?"
Lâm Minh Quang nhíu mày ngẫm nghĩ, nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra, ông liền hỏi: "Rút cuộc là bà muốn nói cái gì vậy?"
"Ông làm cho tôi tức đến chết mất, ông đã quên Giám đốc Quách, Quách Tiên Nhan rồi à?"
"Giám đốc Quách? Không phải là bà định nói nừa rồi..." Lâm Minh Quang căng mắt ra nhìn.
"Đúng vậy, chính là cậu ấy."
Triệu Mai Hương tỏ vẻ rất chắc chắn, bà chợt nhìn Sở Quốc Thiên và nói: "Sở Quốc Thiên, con nói đi xem nào, có phải con đã tìm đến giám đốc Quách không?"
"Đúng ạ!" Sở Quốc Thiên gật đầu.
Anh gửi tin nhắn cho Trương Hùng đồng nghĩa với việc bát bộ ám vệ đều sẽ biết chuyện của anh.
Ban đầu, đa phần mọi người đều có ý kiến là sẽ điều lính chiến đến, nhưng Quách Tiên Nhan đã ngăn lại.
Quách Tiên Nhan vẫn luôn là người quản lý mọi việc của công ty y dược Thanh Di, như vậy cũng có thể coi ở Hoan Châu, anh là người thân cận nhất với Sở Quốc Thiên.
Vì vậy nên đương nhiên anh hiểu được ý của Sở Quốc Thiên rằng anh không muốn để lộ thân phận.
Sau khi cân nhắc ý kiến của tất cả mọi người, cuối cùng anh quyết định chỉ để cho Đàm Trí Dũng, người đứng đầu đội lính chiến ở Hoan Châu điều đến một đội máy bay chiến đấu.
"Đã nghe rõ chưa? Bây giờ thì đã biết ai mới là người thực sự điều máy bay