Ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đưa Bảo Nhi tới nhà trẻ xong thì định đi làm. Kết quả vừa tới bệnh viện, Lâm Minh Quang và Triệu Mai Hương đã tới tìm họ.
“Thanh Di, vừa rồi bà nội nói chúng ta quay về nhà cũ một chuyến. Chúng ta đi mau đi.”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ, lòng Lâm Thanh Di không kiềm được mà trầm xuống. Cô cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì a?”
“Có lẽ là chuyện xảy ra ở bệnh viện chúng ta hôm qua. Đi thì biết.” Triệu Mai Hương dứt lời rồi nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Cậu cũng đi cùng đi.”
“Con không đi. Nào ngờ Sở Quốc Thiên lại hờ hững lắc đầu: “Lần trước con đã nói rồi. Sau khi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Hạ thì con và nhà họ Lâm không còn liên quan gì tới nhau nữa!”
“ít nói lời vô ích đi. Mau đi theo chúng tôi.”
Vốn Triệu Mai Hương không quan tâm nhưng bà lão lại đặc biệt dặn dò nhất định phải dẫn Sở Quốc Thiên về. Nếu Sở Quốc Thiên không đi thì họ không tránh khỏi lại bị cằn nhằn.
Sở Quốc Thiên thấy thế, dứt khoát mặc kệ, nhấc chân bước về phía phòng cấp cứu.
“Cậu quay lại cho tôi!” Triệu Mai Hương lập tức bực bội, định kéo Sở Quốc Thiên nhưng lại bị Lâm Thanh Di kịp thời kéo lại: “Mẹ, anh ấy không muốn đi thì đừng bắt ép. Dù sao anh ấy đi cũng bị những người đó bắt nạt thôi.”
Triệu Mai Hương cau mày. Tuy lúc đó bà ta và Lâm Minh Quang cũng không ở đó nhưng cũng nghe nói ít nhiều về chuyện bà lão làm chống lưng cho Sở Quốc Thiên.
Cuối cùng, bà ta buông bỏ ý định đi cùng với Sở Quốc Thiên, dẫn Lâm Thanh Di và Lâm Minh Quang cùng đi về biệt thự nhà họ Lâm.
Biệt thự nhà họ Lâm.
Lúc này, con cháu nhà họ Lâm đã ngồi đầy phòng khách từ lâu. Lúc họ biết Sở Quốc Thiên không tới thì cả đám lập tức thay đổi sắc mặt.
“Cái đồ bỏ đi Sở Quốc Thiên đó cũng dám không tới sao?” Lâm Văn Sang mặc một bộ tây trang màu trắng tinh làm khó dễ đầu tiên: “Đồ bỏ đi này đúng là coi mình là ông lớn. Thậm chí cả lời bà nội cũng không nghe à?”
“Không phải là thằng nhóc này thấy mình đã leo được vào nhà họ Hạ, lại chữa khỏi cho vài bệnh nhân thì xong rồi à? Nói cho nó biết, nó có cố chấp mấy thì cũng là con rể nhà họ Lâm chúng ta!” Hình Hải Trung cũng lạnh giọng khiển trách một câu.
Từ sau khi Sở Quốc Thiên quay về, địa vị của anh ta ở nhà họ Lâm mau chóng hạ xuống. Tuy mọi người đều không nói rõ nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được mọi người đã không còn kính trọng mình như trước.
Bà lão Trịnh nghe thế sắc mặt cũng đen lại: “Thanh Di, thằng nhóc kia không bước vào nhà họ Lâm chúng ta nữa thật sao?”
“Anh ấy... Vẻ mặt Lâm Thanh Di khổ sở, lập tức lấy dũng khí nói: “Bà nội, nói thật là bà đừng đối xử với Sở Quốc Thiên như thế. Sau khi anh ấy về cũng vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Lâm chúng ta.”
“Nếu không có anh ấy nhà họ Hạ sẽ đối phó với chúng ta như thế nào? Nếu không có anh ấy thì chúng ta không thể khống chế được chuyện ở bệnh viện hai ngày nay!”
Bà lão nghe thế thì sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng lập tức bà ta khôi phục lại, lạnh lùng nói: “Nói tới sự cố, bà còn chưa tìm các con gây